Diệp Tư Duệ uống đến ly thứ năm thì đã say.
Bạch Thanh Nghị thấy cô không uống nổi nữa liền dìu cô đứng dậy, nói: "Cháu xin phép đưa cô ấy đi trước.
Mọi người tiếp tục đi ạ".
Anh đưa cô đi thẳng về phòng.
Diệp Tư Duệ cứ luôn lẩm bẩm: "Tên xấu xa, cậu muốn bắt anh ấy uống rượu sao? Ha, vậy uống với tôi trước này.
Có cậu...", cô nấc một cái, "Mới không ai thèm yêu đó".
Bạch Thanh Nghị dự tính sau khi đưa cô về phòng có lẽ nên pha nước chanh cho cô uống.
Nếu như anh biết uống rượu, tửu lượng tốt một chút, có lẽ cô đã không phải uống thay anh như vậy.
Chợt cô đưa tay bụm miệng lại.
Anh giật mình theo phản xạ hỏi: "Sao vậy?", nhưng cô chỉ loạng chạng.
Anh đỡ cô, rồi vuốt lưng cô, trong lòng thầm cầu nguyện: "Tổ tông ơi, đừng có nôn ra đây", rồi lại tiếp tục đưa cô về phòng.
"Bạch - Thanh - Nghị, anh bị ngốc à? Có biết tên đó cố ý làm vậy không, hả? Sao anh không nói gì hắn?".
Anh nén thở dài, nói: "Không uống được thì đừng uống.
Cô tự hành hạ bản thân làm gì chứ!".
Nhưng anh nói cũng chỉ mình anh nghe.
Bây giờ cô nói gì, có lẽ cô cũng không biết.
Anh mở cửa phòng, đặt cô lên giường, rồi chỉnh lại tư thế nằm cho cô ngay ngắn.
"Ưm...!Uống tiếp đi ha ha".
Anh cúi xuống đắp chăn cho cô.
Bỗng cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo lại sát vào mình.
Anh không kịp phản ứng, cả người rạp xuống.
Khuôn mặt hai người áp sát nhau, đến mức môi vừa chạm nhẹ một cái, giống như lướt qua một cánh hoa mùa xuân.
Anh tròn mắt kinh hoàng, đứng hình mất mấy giây mới lấy lại ý thức, vội vã giật ra khỏi tay cô.
Xém nữa dọa anh ngã ngửa rồi.
Cô có vẻ không biết hành động vừa rồi, cổ họng ưm ư mấy tiếng rồi xoay người quay lưng về phía anh.
Bạch Thanh Nghị cứ đứng im như vậy nhìn cô, đưa tay chạm lên môi mình.
Thật sự vừa nãy đã chạm rồi?! Anh không tin nổi, nhưng mùi rượu thoang thoảng cay đã khiến anh ý thức được tất cả.
Chuyện này quá sức tưởng tượng của anh rồi.
Nhưng có vẻ cô chỉ là say mới làm ra hành động kỳ lạ như vậy.
Chắc là vậy.
Là một sự vô tình.
Nhưng vô tình...!Lý trí thì nói "Đừng nghĩ", nhưng con tim lại trở nên bối rối.
Sự vô tình này đã vô tình khiến anh thấy rung động, hoặc cũng có thể là vì bối rối mà ngộ nhận...! Anh không biết, chỉ là vô tình mọi thứ khiến suy nghĩ của anh trở nên phức tạp, rối rắm, cuối cùng là trống rỗng.
Anh không thể nghĩ được nữa, chỉ có thể cố gắng bao biện rằng hành động của một người say thì không đáng để tâm.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh liền đi ra ngoài.
Bạch Thư đang đi đến.
Trông thấy anh, cô bé liền nói: "Bác bảo em lên xem hai anh chị thế nào.
Chị ấy có sao không? Em thấy chị ấy say lắm".
Bạch Thanh Nghị ngập ngừng đáp: "Không, không sao.
Anh, à không, cô ấy, phải...".
Bạch Thư nhíu mày.
Anh nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của cô bé, liền nói: "Ý anh là, cô ấy không sao, cô ấy đang ngủ rồi.
Vậy đó".
Cô bé gật gù rồi nói: "Anh đừng ra ngoài vội.
Lúc vừa đi, em định quay lại thì thấy chú đang mắng anh Bạch Vĩ.
Anh ta đúng thật là không làm được việc gì nên hồn thì cũng thôi đi.
Hôm nay là ngày vui của mọi người mà, vậy mà anh ta còn...".
Bạch Thanh Nghị búng trán cô bé rồi nói: "Dù sao cũng là họ hàng đó.
Tính cách của Bạch Vĩ cứ bồng bột như trẻ con vậy, chúng ta đều biết mà".
"Hừ, anh luôn bỏ qua nên anh ta mới vậy đó.
Họ hàng thì sao? Anh ta coi anh là anh họ sao? Chú thím là người tử tế, vậy mà xem anh ta kìa".
Bạch Thư xoa xoa trán, phồng miệng, tức giận thay anh.
Nếu Bạch Vĩ và cô không có quan hệ gì, có lẽ cô sẵn sàng mắng vào mặt hắn.
Bạch Thanh Nghị nhéo mũi cô: "Nói đây thôi, đừng có nói vậy trước mặt người khác".
Cô bé đáp: "Em không nói đâu".
Anh thở dài rồi nói: "Đi ra đi, để mọi người đợi lâu".
Có lẽ vì ngại trước cách ứng xử của con trai hôm nay mà Bạch Hiên không ở lại chơi thêm, ăn uống xong thì vội vã xin đi trước.
Trước khi gia đình ông ra về,