Diệp Tư Duệ khó nhọc cựa mình.
Đầu cô đau như có ai lấy búa gõ.
Miệng đắng ngắt, cổ họng khô khốc, cô muốn ngồi dậy uống nước, nhưng mi mắt cứ nặng trĩu không muốn mở, và đầu cô mỗi lúc một đau nhức hơn.
Chắc chắn là do rượu! Đúng là không nên uống nó.
Bụng cô có chút cồn cào.
Cả người đều khó chịu.
Đáng lẽ hôm qua cô nên hất rượu vào mặt tên em họ chết tiệt của Bạch Thanh Nghị.
Bỗng cô cảm thấy có ai đó ngồi xuống bên cạnh, vòng tay đỡ cô ngồi dậy, nói: "Uống chút nước đi.
Mẹ tôi nấu cảnh giải rượu cho cô rồi".
Cô thuận theo uống nước, uống đến sặc nước, ho khù khụ.
Bàn tay kia vỗ lưng cô nhè nhẹ, nói: "Uống từ từ thôi.
Không có ai uống mất của cô đâu".
Diệp Tư Duệ cảm thấy mắt đã nhìn rõ hơn, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Thanh Nghị.
Anh không phải là nột người có khuôn mặt xuất chúng, lại khiến người khác có cảm giác khó chạm vào.
Chỉ có đôi mắt của anh giống như mang một nét buồn khó hiểu.
Bạch Thanh Nghị thấy Diệp Tư Duệ nhìn mình, tiềm thức xuất hiện những hình ảnh tối qua.
Căn phòng này cũng khiến anh gợi nhớ đến cảm giác đó, rạo rực, bối rối, một mớ lộn xộn.
Anh buông tay khỏi cô, quay mặt đi.
Cô không để ý đến điểm khác biệt, thuận miệng hỏi: "Mấy giờ rồi?".
Anh không dám nhìn cô, đáp: "Tám giờ".
Đầu cô vẫn còn choáng váng không muốn rời giường chút nào.
Cô rên rỉ than vãn: "Đau đầu chết đi được! Lần đầu tôi uống rượu đó.
Uống rượu lại còn là vì anh".
Hai chữ "Vì anh" tuy là vô ý, nhưng lại khiến Bạch Thanh Nghị nghĩ ngợi lung tung.
Anh không chịu nổi không khí này, liền bật dậy rời đi, nói: "Tôi đi lấy canh giải rượu cho cô".
Nhìn thấy anh vội vàng rời đi, Diệp Tư Duệ cảm thấy vô cùng lạ lùng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Đầu cô đang nặng muốn đổ gục rồi!
Bạch Thanh Nghị đi lấy canh, nhưng chân tay cứ lúng túng mãi.
Có vẻ cô chẳng nhớ gì về hôm qua.
Mà đó cũng chỉ là vô tình, hành động trong vô thức của một người say.
Nhưng người say không nhớ nên chẳng mảy may chút băn khoan, còn người tỉnh lại quá bối rối nhớ lấy tất cả.
Suy cho cùng, chỉ có một mình anh nghĩ ngợi.
Bỗng anh múc canh đổ nhầm vào tay, nóng quá mà làm rơi chiếc bát đang cầm trên tay.
Tiếng bát vỡ "choang" đầy chói tai, khiến Uông Thanh vội vàng vào bếp xem có chuyện gì.
Anh vừa dọn đống vỡ nát, vừa nghe Uông Thanh mắng, rồi rửa tay, múc bát canh khác cho cô.
Diệp Tư Duệ thấy anh trở vào với bát canh, cô có cảm giác mùi của bát canh cũng khiến cô tỉnh táo hơn, vội đưa tay đón lấy.
Lần đầu cô phải uống thứ này, đều do rượu mà ra.
Thật đáng ghét!
Cô bỗng chú ý đến anh cứ đứng bên cạnh, liền hỏi: "Sao anh không ngồi xuống đi?".
Anh không trả lời, lại nói: "Cô mau uống nhanh lên đi".
Cô đưa bát cho anh, đáp: "Uống xong rồi".
Anh nhận lấy chiếc bát, định rời đi, đột nhiên bị cô túm tay lại hỏi: "Sao tay anh đỏ vậy? Bị làm sao thế?".
Anh đáp: "Bị bỏng".
Cô sốt sắng nhổm dậy, hỏi tiếp: "Sao lại bị bỏng?".
Anh ngập ngừng: "Là vì...!vì...".
Không thể nói thêm được nữa, anh gỡ tay cô ra, nói: "Tôi đi cất bát.
Cô cũng mau dậy đi".
Diệp Tư Duệ nhìn anh cứ thế đi mất.
Cô cảm thấy anh hơi kỳ lạ, à không, anh lúc nào cũng kỳ lạ mà.
Con trai thật khó hiểu!
Bạch Thư sang nhà anh ngồi chơi.
Thấy Diệp Tư Duệ ra ngoài, cô bé liền chạy đến hỏi han: "Chị Thu Thu, chị dậy rồi sao? Chị thấy đỡ hơn chưa?".
Diệp Tư Duệ mỉm cười đáp lại cô bé: "Cảm ơn em, chị khỏe lại rồi...!mặc dù còn hơi nhức đầu".
Bạch Thư liền dẫn cô ngồi xuống ghế, mở TV lên xem.
"Hôm qua, chú đã mắng anh Bạch Vĩ rất nhiều, còn to tiếng nữa.
Anh Bạch Vĩ hôm qua đúng là bắt nạt người quá đáng mà".
Diệp Tư Duệ quay sang nghe Bạch Thư kể.
Rồi cô bé kể tiếp: "Trước lúc gia đình chú thím đi về, anh họ gọi anh Bạch Vĩ nói chuyện riêng.
Em không có ý nghe lén đâu, chỉ là mọi người sợ có chuyện nên kêu em ra đó xem tình hình thôi.
Nhưng lúc em đến, chỉ nghe thấy anh họ nói, nếu anh ta còn một lần nào nữa động đến những người bên cạnh anh họ, thì anh họ sẽ không để yên đâu".
Diệp Tư Duệ hỏi lại: "Người bên cạnh sao?".
Bạch