Vân Tinh Nam đã có đủ tiền, định hôm nay đi trả nợ cờ bạc cho xong. Tiền công một tháng của Vân Tinh Nam là hai lượng bạc, mấy tháng qua, trừ chi phí tiêu dùng sinh hoạt, tiền thừa nàng đều dành dụm để trả nợ cờ bạc.
Lúc trước còn không đến một lượng bạc, nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, nàng phải mất sáu lượng bạc mới trả hết.
Nghe có vẻ vô lý, nhưng đó lại quy củ muôn đời nay, đã dám bước lên con đường này, nên biết có một ngày phải trả giá đắt. Vậy mới nói, trên đời này, có vài thứ, ngàn vạn lần không nên đụng vào.
Tất cả chuyện này không phải nàng làm, cũng không phải nàng thiếu nợ, nhưng trong mắt người khác, nàng chính là Vân Tinh Nam. Nàng đã chiếm thân thể của nguyên chủ, cũng phải chấp nhận những chỗ xấu của nàng ta.
Trước giờ nàng không thích thiếu nợ người khác, nhưng có vài thứ, không đơn giản như thiếu nợ thì trả tiền, mà đó lại là chuyện khác.
Cái gọi là vô nợ thân nhẹ rất đúng với tình huống của Vân Tinh Nam lúc này, ra khỏi cửa lớn của sòng bạc, bước chân nàng cũng vô thức nhẹ nhàng hơn trước. Đang đi, bả vai đột nhiên bị ai đó chụp, cơ thể phản xạ nhanh hơn đầu óc, nàng nghiêng đầu qua nhìn, đồng thời cản lại hành động quàng vai của người nọ.
Vân Tinh Nam ổn định cơ thể rồi mới quay đầu lại, trong lòng âm thầm cảm thán, đã lâu như vậy, nàng vẫn không thích bị người khác đụng vào, đặc biệt là đụng vào một cách bất ngờ.
Có vài chấn thương, sẽ không biến mất theo thời gian.
Người tới có thân hình chắc nịch, cao hơn Vân Tinh Nam nửa cái đầu, tuy trên người là bộ đồ màu lục rất mới, nhưng chỗ cổ áo và cổ tay đều có thể thấy được vệt bẩn đen thui, mặt mũi thì đầy nhờn, tóc tai cũng hơi lộn xộn, thấy Vân Tinh Nam trốn tránh, người nọ nhếch miệng lộ ra một hàm răng vàng, đôi mắt một mí híp lại không thấy kẽ hở.
Vân Tinh Nam nhíu mày, cả người vô thức căng lên, người này nàng biết, là bạn tốt của nguyên chủ, tên Tiền Tam.
Bởi vì tính nết hợp nhau, thanh danh cũng hư hỏng giống nhau, các nàng thường xuyên hẹn nhau đi sòng bạc kĩ viện chơi bời, kẻ từng xô Vân Tinh Nam xuống sông – biểu đệ của ả, Lý Mộng Nhi, vẫn là Tiền Tam giới thiệu cho nàng.
Tiền Tam thấy Vân Tinh Nam không chỉ tránh ả, còn nhíu mày nhìn ả, trong lòng rất tức giận, lại nói, Vân Tinh Nam mới chính là kẻ không tư cách dùng loại ánh mắt chán ghét này nhìn ả nhất. Chỉ cần có Vân Tinh Nam, Tiền Tam có thể được tôn lên rất nhiều.
Thật ra Tiền Tam cũng không tốt hơn Vân Tinh Nam là mấy, nhưng thanh danh hư đốn của Vân Tinh Nam truyền khắp quê nhà, đa phần có công lao của Tiền Tam.
Mỗi khi lão mẹ của Tiền Tam định dùng gia pháp giáo huấn, ả luôn lấy Vân Tinh Nam ra làm bia đỡ đạn. Ngoại trừ chuyện đó, mấy lần nguyên thân đánh đập làm nhục phu quân, cũng là Tiền Tam bép xép, châm ngòi thổi gió.
Vân Tinh Nam nghĩ đến lần đầu tiên gặp Giải Ưu, trên mu bàn tay và cổ chàng đều có vết thương, trời lạnh căm căm cũng chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng liền thấy khó chịu, hai hàng lông mày vô thức cau chặt hơn, còn theo bản năng dịch người, cách xa Tiền Tam.
Tiền Tam từ xa đã thấy Vân Tinh Nam, đi đến gần cửa sòng bạc, ả mới dám nhận định nữ tử mặc bộ đồ xanh biếc, dáng người nhanh nhẹn, khí phách hăng hái là Vân Tinh Nam, gặp mặt rồi mới càng thêm giật mình.
Cũng không biết Vân Tinh Nam bị làm sao, giống như thay đổi thành người khác vậy.
Tiền Tam nghĩ, một là Vân Tinh Nam nghe lời nàng ta nói bán đứt căn nhà rách kia, hai là nàng gặp được vận c*t chó, ở sòng bạc thắng được kha khá.
Tiền Tam xoay chuyển tròng mắt, vội vàng cười làm lành với Vân Tinh Nam: “Cô nương trông rất giống một người bạn của ta, vừa rồi là ta nhận lầm, thật xin lỗi.”
Vân Tinh Nam thấy ánh mắt lập lòe và lời nói mơ hồ