Ngày thường, Lý đại thúc vẫn hay quan tâm đến Giải Ưu, cũng biết Vân Tinh Nam làm việc ở phòng thu chi, lần trước tết Đoan Ngọ, Vân Tinh Nam còn đi với Giải Ưu đến nhà tặng bánh chưng, Vân Tinh Nam còn chuẩn bị dây buộc tóc và bánh mứt hoa mai cho cháu gái nhỏ của ông, tối hôm qua, cháu gái còn nhắc mãi dì Vân dì Vân.
Thấy Vân Tinh Nam sửa tính, Lý Thẩm Nhi còn khuyên nàng về sau đừng đánh bạc nữa, nàng cũng đã đồng ý. Giờ không biết tại sao bị người ở sòng bạc bắt lại, có điều Lý thúc cảm thấy chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao máu cờ bạc cũng không dễ bỏ.
Hai mắt Giải Ưu trống rỗng, mặt mày cũng tái nhợt, một chút thần thái cũng không có, Lý thúc chỉ biết an ủi chàng, “Tứ Lang, cháu cũng đừng quá lo lắng, có Bộ đầu đại nhân ở đó, bọn họ không dám xằng bậy đâu.”
Nói xong, Lý thúc cũng có chút hụt hẫng, Vân bộ đầu tỏ ra rất thất vọng về cô cháu gái duy nhất này, mặc kệ nàng sống chết, chuyện lần trước ầm ĩ không nhỏ, ai ai trong thôn cũng biết.
Nhưng người nam nhân tưởng chừng như mất hồn kia lại gật đầu thật mạnh, sắc mặt cũng tốt hơn. Lý thúc tự nhận mình ăn nói vụng về, thấy Giải Ưu chốc lát lại nhìn chăm chăm đằng trước, chốc lát lại nhíu mày, cũng không dám nói nữa, chỉ có thể cố gắng đi nhanh hơn.
Vào thành đã là buổi chiều, Giải Ưu sợ Lý thúc về trễ nên bảo ông về trước. Tiền Tam nói sơ cho chàng tên và vị trí của sòng bạc xong thì mượn cớ chuồn trước.
Cũng lâu rồi Giải Ưu chưa vào thành, con đường kia nghe rất lạ, hình như chàng chưa từng đến đó. Người qua đường không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, chàng cũng không thể mở miệng hỏi, cũng may chàng biết chữ, sau khi đi mấy vòng trên phố, thật vất vả mới tìm được sòng bạc Phúc Hưng.
Lúc này trời đã bắt đầu tối đi, mấy sòng bạc lần lượt sáng đèn. Thấy một nam nhân cao gầy đi vào sòng bạc, những người khác đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hiểu ra.
Mấy chuyện nam nhân dũng mãnh vọt vào bắt Thê Chủ mình về nhà, quấn lấy Thê Chủ có máu bài bạc làm ầm ĩ, khóc nháo trong đại sảnh cũng không phải không có.
Mới đầu có vẻ mới mẻ, thấy nhiều cũng thành ra bình thường.
Có điều người nam nhân này thoạt nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, đi vào một lát rồi lặng lẽ trở ra, được nửa đường thì ngừng lại cạnh một cái bàn, sau đó thì đi thẳng ra ngoài.
Vân Tinh Nam cũng coi như bạn hàng quen mặt ở đây, vừa rồi đám người ở bàn kia đang bàn tán về nàng. Nói là hôm nay nhìn thấy Vân Tinh Nam tới trả nợ, trả xong liền đi ngay, không ở lại ăn uống gì cả.
Thật ra chàng sớm biết Tiền Tam tìm mình đòi tiền, mười câu thì có chín câu là nói dối, nhưng chàng vẫn làm bộ tin. Bởi vì Thê Chủ sẽ không đứng về phía chàng, chỉ cần Tiền Tam tức giận, tùy tiện nói xấu chàng trước mặt Thê Chủ, chàng sẽ là người chịu tội.
Giải Ưu đương nhiên tin tưởng nàng, nhưng trước khi đảm bảo nàng không sao, chàng không thể mạo hiểm. Chàng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy trong lòng như lửa đốt, rất muốn nhìn thấy nàng, bảo đảm nàng an toàn, cho nên liền xúc động vào thành.
Sòng bạc đều ở mấy chỗ khuất, đương nhiên không dễ dàng tìm ra, tửu lầu thì dễ hơn, huống chi là tửu lầu lớn trong huyện thành. Trời vừa tối cũng là lúc chàng tìm thấy cửa lớn của tửu lầu Trân Hương, quần áo đã sớm bị mồ hôi thấm ướt một nửa, tóc tai cũng hơi lộn xộn.
Chàng cẩn thận tới tới lui lui mấy vòng, nhưng chỉ dám đứng trước cửa tửu lầu, không dám đi vào.
Lỗ mãng hấp tấp chạy tới tìm nàng như vậy, nàng có tức giận không? Tuy rằng cố ý mặc bộ đồ mới, tóc tai cũng vấn gọn gàng, nhưng chàng vẫn sợ làm nàng mất mặt.
Thấy chàng cứ qua qua lại lại, tiểu nhị không chịu nổi nữa, bước ra tiếp đón, “Trời sắp tối rồi, vị đại ca bên ngoài là