Hồi bé Vân Tinh Nam có một ước mơ rất đơn giản, đó là sau khi lớn lên, sẽ mở một cửa hàng cho riêng mình, chỉ là ước mơ này dần mất đi theo năm tháng, trải qua trận sinh tử này, nàng đã bắt đầu đạt được ước mơ ngày bé.
Khi tiệm trong quá trình trang hoàng, vốn dĩ nàng và Giải Ưu có thể chuyển tới, nhưng gần đây khẩu vị của Giải Ưu không tốt lắm, lâu lâu cũng hay mệt mỏi, bị nàng cứng rắn kéo đến y quán khám, đại phu mở miệng liền nói chúc mừng, lúc ấy nàng còn chưa phản ứng lại, mà Giải Ưu đã đỏ mắt, nói cảm ơn người ta.
Thật ra tình trạng sức khỏe của chàng cũng không phù hợp lắm để sinh nở, nhưng nàng biết Giải Ưu đã mong chờ nó đến mức nào, bèn mặt dày quấn lấy đại phu hỏi vài câu.
“Chúng ta rất muốn đứa bé này, trước đây đã chữa trị rất lâu, nếu kiên trì giữ lại liệu có ảnh hưởng đến cơ thể của phu quân ta không?”
Đại phu bắt mạch là một nam nhân, chuyện này rất hiếm thấy, chỉ vì hắn là con trai độc nhất của một gia đình hành y có tiếng trong huyện thành, vả lại kỹ thuật cũng nổi trội, mới có thể làm chưởng quầy phá lệ giữ hắn ở dược đường để bắt mạch.
Nam y sư nhíu mày, rõ ràng là hơi bất mãn với câu hỏi của nàng, nhưng vẫn đáp lại, chỉ là giọng điệu không được tốt, “Giữ lại cũng không phải không được, nhưng phải nghỉ ngơi thật tốt, trong khi mang thai và hậu sản đều không được làm việc nặng, ngươi có thể không bắt hắn làm việc được không?”
Nói xong còn nhìn vào vết sẹo cũ trên cổ tay của Giải Ưu, hành vi coi thường cơ thể của phu quân để duy trì nòi giống này hắn đã thấy nhiều, một bên bắt nam nhân trong nhà làm nô dịch, một bên lại muốn cơ thể người ta khỏe mạnh để sinh được con.
Cơ thể của người nam nhân kia rõ ràng là từng mang thai, còn chịu đựng nhiều đòn roi trong quá khứ, không biết là sinh non hay là không thể sinh được con gái.
Hắn không thông cảm cho người nam nhân này, thấy dáng vẻ vâng vâng dạ dạ ấy, liền biết hắn là người yếu đuối tình nguyện chịu nhục. Với tình huống này, dù là nữ nhân bạo hành nam nhân, hay là nam nhân tình nguyện làm nô lệ, hắn đều không hiểu, hai loại người này, hắn đều ghét.
“Được, vậy cảm ơn đại phu.” Giải Ưu kéo Vân Tinh Nam qua, lại nói cảm ơn lần nữa, không quan tâm nàng còn muốn hỏi thêm, liền dắt nàng ra ngoài.
“Ấy ấy? Em còn định hỏi hắn vài câu mà, sao chàng cứ gấp gáp kéo em ra thế? Có chuyện gì cần làm ngay bây giờ sao?”
Giải Ưu nhéo tay nàng, lắc đầu, “Không có, ánh mắt hắn nhìn nàng làm ta rất khó chịu. Rõ ràng hắn không biết gì cả, lại vô cớ phỏng đoán chuyện của ta, rồi chuyện của nàng nữa, chúng ta không cần phải tranh cãi với hắn, chúng ta đến chỗ đại phu khác đi.”
“Thật ra em cũng hơi khó chịu, nhưng ai bảo hắn là đại phu có y thuật tốt nhất huyện thành đâu? Tuy tính tình hắn không tốt lắm, nhưng y thuật sẽ không lừa người, là một trong những người công tư phân minh. Có điều không nhất thiết phải khám chỗ hắn, chúng ta cũng có thể đến y quán khác.”
Giải Ưu há miệng thở dốc, không nói được gì, cuối cùng đành gật đầu, “Là ta hẹp hòi.”
“Chàng mới bao lớn chứ? Người trẻ tuổi hay cáu giận là chuyện bình thường. Là em mặt dày, mới phi tới hỏi han, nhưng hắn đã trả lời hết rồi còn gì? Có lẽ hắn cũng không tốt mấy so với chúng ta.”
Bọn họ