Vân Tinh Nam bắt đầu nghĩ đến chuyện tuyển người vì sức khỏe của Giải Ưu.
Thật ra nàng vốn định hoãn lại ngày khai trương, nhưng Giải Ưu không muốn nàng uổng phí tâm huyết nên mới đưa ra kiến nghị này. Nàng tùy tiện đề cập với Chu Ninh, không ngờ Chu Ninh lập tức tỏ ý muốn theo nàng, lại còn mang theo cậu em siêng năng và hiểu chuyện nữa, giúp nàng giải quyết một vấn đề lớn.
Chu Ninh hoạt bát cởi mở, rất biết cách nói chuyện để điều chỉnh bầu không khí, tinh thần trách nhiệm trong công việc cũng cao; Chu An thật sự siêng năng và hiểu chuyện như chị hắn nói, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng còn chững chạc và điềm đạm hơn chị mình, quan trọng nhất chính là, hắn và Giải Ưu thường hay tán gẫu với nhau, Giải Ưu cũng coi như là quen biết được một người bạn.
Vốn dĩ nàng còn sợ Giải Ưu sẽ buồn, một Chu Ninh hoạt bát và một Chu An hiểu chuyện đã đến làm nàng nhẹ nhõm.
Thai kì của Giải Ưu vô cùng suông sẻ, đến trung tuần tháng 7, thuận lợi sinh hạ một bé gái, vì Vân Tinh Nam rất thích Na Tra Hỗn Thiên Lăng, nên đã đặt cho con bé là Vân Thiên Lăng, khi nói nguyên nhân cho Giải Ưu nghe, chàng đã cười, còn gật đầu đồng ý, “Theo lời Thê Chủ, Hỗn Thiên Lăng kia hẳn là một vị thần chính trực, tên này nghe rất hay, ta tin Lăng Nhi có thể hiểu được những hy vọng của Thê Chủ đối với nó.”
Vì thế, tên của Vân bảo bảo đã được đặt một cách qua loa như vậy.
Khi còn ở trong bụng cha, Vân Thiên Lăng cực kì thành thật an phận, sau khi sinh mới phát hiện con bé thật sự là một tên ác bá, nửa đêm khóc nỉ non, duỗi chân đá chăn, cắn tay lăn lộn, không chuyện ác nào không làm, mỗi khi làm Vân Tinh Nam tức giận, hình tượng người mẹ dịu dàng sụp đổ, ép mình thành một bà mẹ mặt đen nghiêm khắc.
Nhưng cũng may, chiêu này rất hữu ích, khi Vân Thiên Lăng thấy khuôn mặt lạnh tanh của Vân Tinh Nam, đều ngừng việc ăn vạ, nhõng nhẽo với cha, ngoan đến kỳ cục.
Chu Ninh rất thích chơi đùa với Vân Thiên Lăng, mỗi khi nàng ôm tiểu ác bá chạy đến trước mặt Chu An, thường là hai cô nhóc, một lớn một nhỏ ầm ĩ không thôi, một đứa ríu ra ríu rít, một đứa ê ê a a, nhưng Chu An không làm phiền bọn họ, nếu Chu Ninh ôm mệt hắn sẽ thức thời ôm lấy Vân Thiên Lăng.
Vân Thiên Lăng là một đứa nhỏ rất biết nhìn mặt, ở với cha sẽ ầm ĩ hết sức, ở với Chu An sẽ yên lặng, thường xuyên được Chu An ru ngủ, làm Vân Tinh Nam thấy liền cười mắng Vân Thiên Lăng bắt nạt kẻ yếu.
Khi Vân Thiên Lăng được ba tuổi, đã là một tiểu ác bá nghịch ngợm, suốt ngày chạy loạn ở ngoài, toàn bộ khu phố không có đứa nhỏ nào ầm ĩ bằng nó, Giải Ưu và Vân Tinh Nam luôn phải thay nó giải quyết hậu quả, cũng không biết nó rốt cuộc giống ai, rõ ràng cha ruột ôn nhu săn sóc, mẹ ruột nho nhã hiền lành, sao nó lại có cái đức hạnh “gà chê chó rượt’ như vậy?
Mẹ Chu muốn gả Chu An cho gia đình giàu có xung hỉ, nói là kiếm thêm chút tiền làm mai cho Chu Ninh, bị Chu Ninh liều sống liều chết ngăn cản, không ngờ Chu An lại vì chuyện này mà cãi nhau một trận với nàng, hai người chiến tranh lạnh hồi lâu, ngay cả ác bá Vân Thiên Lăng cũng cảm giác được không khí kì lạ, không nhào đến chỗ bọn họ quậy phá nữa.
Vân Thiên Lăng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách làm dịu mối quan hệ của hai người, cuối cùng tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, bỏ nhà đi trốn, muốn ra ngoài giải sầu. Ai biết khi trở về còn dẫn theo một đứa nhỏ gầy còm, cả người dơ như