Xe Bentley màu đen dừng lại ở ven đường, Khương Thi mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái phụ, nụ cười tươi tắn xinh đẹp: “Thật ngại quá, phiền anh tới đón tôi rồi.
”Lục Kính không nói lời nào, nhìn cô thắt chặt dây an toàn rồi khởi động xe.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”Anh không trả lời, hai hàng lông mày cau lại, ánh mắt nặng trĩu.
Khương Thi cúi đầu sửa sang lại nếp nhăn chỗ vạt áo, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Cô tặng hoa cho anh, còn chu đáo mua bữa sáng, đáng ra anh phải thật vui vẻ mới đúng, sao trông chẳng có vẻ gì là vui mừng thế này?Xe rời khỏi đường lớn, người càng ngày càng ít, lại đánh một vòng lớn, dừng lại ở một con đường nhỏ bên cạnh công viên trung tâm của thành phố Phong.
Tầng tầng lớp lớp mây đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, che đi ánh sáng, cây cối rậm rạp hai bên đường nhỏ không một bóng người qua lại, chợt truyền tới tiếng chim hót từ sâu trong rừng cây, càng làm nơi này thêm vẻ âm u, lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Hai tay Khương Thi ôm lấy nhau, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Tiểu Lục… bạn học Lục, anh tìm tôi để nói chuyện hợp đồng sao?”Một bên mi của Lục Kính nhướng nhẹ lên: “Tôi còn tưởng cô không sợ trời không sợ đất.
”“Anh đang nói gì đấy? Tôi không sợ nhé, tôi không hề sợ.
”Anh nghiêng người lại gần, cô vô thức lùi ra hướng cửa xe đằng sau.
Anh lấy bó hoa và hộp cơm ở ghế sau đưa cho cô: “Cầm mấy thứ này về, lần sau không cần phải làm những việc này nữa.
”Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập nước, che đi nỗi nghi ngờ thật lớn: “Anh không thích sao?”Lục Kính híp mắt lại: “Ừ, không thích.
”“Vậy anh