Việc này còn cần suy nghĩ lâu như vậy sao?Cô ngẩng đầu, đuôi lông mày cau lại hình thành chữ “tám”, oan ức và mờ mịt: “Bởi vì tôi ra giá thấp quá sao?”Hai trăm tệ một ngày quả thật có chút thấp nhưng tạm thời cô không thể đưa ra mức lương cao hơn được.Cô lùi về phía sau, co người lại thành một khối, dáng vẻ uể oải trước nay chưa từng có.
Không phải vấn đề của anh, đều là vì cô quá nghèo, không trả được mức lương khiến anh hài lòng.“… Không liên quan tới tiền bạc.
Chi bằng nói rằng cho dù cô đưa ra giá nào, tôi cũng không thể ở bên cô."Không thể ở bên cô.Không có khả năng ở bên cô.Khương Thi xoa cằm, cẩn thận phân biệt rõ ràng hai câu nói này, lén lút nhìn anh một cái, trong đầu nảy ra ý tưởng: “Bạn học Lục Kính, có… có phải anh có hiểu lầm gì đó không?”“… HIểu lầm?” Lục Kính cụp mắt nhìn, nhìn hoa hồng xinh đẹp ướt át ở giữa hai người đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt: “Ý cô là sao?”Trăm! Phần! Trăm! Là! Anh! Đã! Hiểu! Lầm!Khương Thi nhìn anh sững sờ, trong lòng vô cùng nôn nóng, trên mặt còn phải làm ra vẻ bình tĩnh, phải làm sao bây giờ?Nếu lúc này cô nói rằng ý của cô không phải như kia… e rằng rất khó để thuận lợi ký hợp đồng…Nhưng nếu vẫn luôn để anh vẫn luôn hiểu lầm thì cũng không ký được.“Khụ khụ, bạn học Lục, có khi anh có