"Đúng, anh có mềm lòng hay không? Có thấy cảm giác nai con đập loạn không?""..." Anh có cảm giác trái tim bị nghẹn.Tối hôm qua lúc thảo luận tình tiết, sau khi ghen rồi, tất nhiên cần người dỗ.
Cô thề son sắt bày tỏ cô tới dỗ anh, chắc chắn làm tim gan anh đảo loạn.Anh tin là thật, còn lo lắng cô đã sẽ đi quá giới hạn, đề phòng mọi lúc.Đột nhiên anh yên tâm, đây là người yêu đương kiểu học sinh tiểu học, căn bản không thể làm tới mức khiến anh lo lắng.Trong mắt Lục Kính mang theo ba phần thương hại mà Khương Thi nhìn không hiểu nổi: "Rốt cuộc cô học được ở đâu mấy...!lời tâm tình này?""Học ở đâu không quan trọng, quan trọng là...!cảm nhận của anh.
Anh có cảm thấy bị "trêu chọc" không?""...!Trêu chọc?" Lục Kính nhắm chặt mắt, khôi phục cảm xúc nhìn về phía cô: "Chưa từng hẹn hò sao?"Cô lắc đầu, hiền lành đáp lại: "Chưa."Lục Kính đột nhiên nở nụ cười, chân mày khẽ cong lên, ánh mắt rực lên, tỏa ánh sáng, lười biếng, ánh mắt giống như móc câu thu hút cô từng tấc từng tấc một, môi mỏng khẽ cong lên, giọng nói khàn khàn: "Có cảm giác gì?"Có phải tim đập nhanh hơn? Nai con đập loạn? Muốn nhào lên không?Khương Thi cầm quả đấm: "Nếu lần đầu tiên gặp mặt, anh nhìn tôi như vậy, có thể tôi sẽ đánh anh."Lục Kính: "...""Nhưng mà hiện tại tôi biết, đây là kỹ thuật diễn của anh." Khương Thi nghiêm túc phân tích, còn săn sóc an ủi: "Không cần nhụt chí, tôi biết anh đã cố gắng hết sức rồi.
Diễn xuất, giống như viết tiểu thuyết, luyện nhiều viết nhiều nhất định sẽ tiến bộ, chúng ta cùng nhau cố gắng."Lục Kính không nghe thấy câu nói kế tiếp của cô, anh không tin vậy mà không hề lung lay được cô, giơ cổ tay lên nhìn thời gian một cái,