Trên đường về nhà, Tiểu Lục lái xe, hỏi cô: "Có cảm giác gì?""Cảm giác gì là cảm giác gì?" Khương Thi đang mở vòng cổ ra, bên dưới dây chuyền vàng mỏng là một hình trái tim đơn giản, khung ngoài màu vàng hình trái tim, bên trong là một viên hồng ngọc cỡ ngón cái được khảm vào, mặc dù không lộng lẫy, như lại tinh xảo đáng yêu."Cảm giác về tôi."Khương Thi cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ừm, cảm thấy anh là người rất tốt.""..." Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng chuyển qua nhìn kỹ phía trước: "Trừ cái đó ra?"Khương Thi nhìn ra trong mắt anh có kinh ngạc với một chút không cam lòng, giải thích: "Tôi cảm thấy anh đang cố gắng chăm sóc tôi.
Chỉ là việc kéo cửa xe đã có người giữ cửa, kéo ghế dựa đã có nhân viên phục vụ, tôi không rõ vì sao anh muốn tự làm những việc này.
Khi anh thanh toán, quả thật tôi có chút không được tự nhiên, trước kia khi ra ngoài đều là ba tôi làm việc này.
Cho nên khi đó, tôi cảm thấy có chút là lạ.
Bởi vì anh cũng không phải ba tôi, vì sao lại làm những thứ này cho tôi?""..." Bạn học Tiểu Lục không phản bác được.Tảng đá mà, cô bé này chính là tảng đá!"Nhưng mà, tôi cực kỳ thích cái này." Khương Thi giơ vòng cổ trong tay lên, tiếp tục nói: "Tuy rằng anh nói anh là bạn trai của tôi, nhưng chỉ cần nghĩ là anh đang diễn, tôi lại không có cách đắm chìm vào.
Tôi nghĩ có thể đây là vấn đề của tôi."Đột nhiên cô thấy có chút cô đơn, rung động rồi yêu đương, đối với mọi người mà nói thì gần như là một chuyện cực kỳ tự nhiên lại đơn giản.
Nhưng bỗng cô nhận thấy được, bản thân gần như không thể cảm nhận được cảm