"Hả? Cô đang nói về ai vậy?" Khương Thi cũng nhận ra Lâm Bảo Châu, mặc dù cô không biết tên của đối phương."Là cô và em trai của cô đó, vừa rồi không phải là hai người ngồi phía sau chúng tôi trên tàu lượn siêu tốc sao?""Cũng không phải là tiến triển không tốt, chỉ là..." Khương Thi hơi hơi nhích người sang bên cạnh cô ấy: "Cô có thể nói cho tôi biết không?""Đương nhiên là được, tôi tên là Lâm Bảo Châu, nếu không ngại thì kết bạn đi?"“Tôi tên Khương Thi.
Rất vui được gặp cô, Bảo Châu.” Hai người lấy điện thoại ra và trao đổi thông tin liên lạc.Khương Thi không biết phải giải thích như thế nào, khi nhìn thấy Lâm Bảo Châu, cô đã có thiện cảm với cô ấy một cách khó hiểu.Lâm Bảo Châu cũng cảm thấy như vậy."Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là muốn thân thiết hơn một chút, nhưng cậu ấy lại hơi kháng cự."Lâm Bảo Châu nhớ lại cái liếc mắt nhìn Lục Kính thoáng qua trên tàu lượn siêu tốc, tóc mái dài che mắt, xem ra vừa hướng nội vừa thận trọng: "Tôi cảm thấy có khi không phải cậu ta kháng cự mà là thẹn thùng."Khương Thi sờ sờ cằm, suy nghĩ một hồi: "Ừm, tôi thấy cô nói cũng có lý.
Vậy tôi phải làm thế nào?""Nếu như cô thực sự muốn tiến thêm một bước thì có thể chủ động hơn một chút, với tiền đề là không thể khiến cậu ta sợ hãi."Sau khi Lục Kính đi mua nước quay lại thì nhìn thấy Lâm Bảo Châu và Khương Thi đang ngồi cạnh nhau, cảm thấy không thể hiểu được.
Dù sao cũng đã thay quần áo rồi, chắc đối phương không nhận ra anh đâu.Khương Thi nhìn thấy anh từ xa thì không nhịn được đứng lên: "Tiểu Lục, anh đã trở lại rồi."Lục Kính đưa nước cho cô: "Đây là bạn của chị sao?"“Ừ, bạn vừa mới quen, Bảo Châu.
Đây là em trai nhà tôi, Tiểu Lục.” Khương Thi giới thiệu hai người.Lúc này Triệu Tư Miễn cũng đã