Lục Kính buông điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, tùy ý ấn phím đàn, giai điệu vui tươi giống như dòng nước, thoải mái đổ xuống.
Trợ lý Trịnh làm nước giải khát, đặt một cái ly đặt ở trên ghế nhỏ bên cạnh Tiểu Lục: "Có chuyện gì tốt sao? Anh Diễn Xuyên, hôm nay anh đã cười rất nhiều lần đó.
"Lục Kính sửng sốt: "Tôi có cười ư?"Trợ lý Trịnh gật đầu: "Ừm, rất nhiều lần.
Vừa nãy cũng vậy, một mình ôm điện thoại cười ngây ngô.
"Lục Kính nghiêm mặt, đứng lên: "Cậu nhìn lầm rồi.
"Đi ra được vài bước, lại quay đầu lại: "Khi không có có việc thì đừng kêu cái tên kia, ở trường học tôi dùng tên thật, Lục Kính.
Trịnh trợ lý rất biết lắng nghe: "Được, em đã biết rồi, anh Lục.
"! Nói chuyện với Tiểu Lục xong, Khương Thi an tâm hơn một chút, thật sự để mặc cho Khương Từ tự ngẫm.
Cô uống sữa bò xong, nghỉ ngơi một lúc, ngồi vào trước máy tính, bắt đầu công việc.
Trong phòng rất yên tĩnh, gần như chỉ có thể nghe tiếng gõ bàn phím.
Khương Từ ngồi một lúc, bụng phát ra tiếng ọt ọt.
Cậu ngồi xe từ thành phố Giang đến đây, trên đường đi chỉ ăn một tô mì gói.
Vừa đến thành phố Phong đã bắt đầu tìm người, trên đường đi còn tìm sai chỗ, gặp được Hứa Nhan lại phải trải qua cảm xúc thay đổi thất thường.
Lúc ban đầu không có cảm giác, khi bắt đầu bình tĩnh lại thì chỉ cảm thấy cả người như sắp mất hết sức lực.
Cậu đứng dậy đi mở tủ lạnh, một túi bánh mì nướng lẻ loi nằm ở giữa tủ lạnh.
Trừ cái này ra không còn cái gì khác, tủ lạnh trống rỗng giống như lồng ngực trống rỗng lúc này của cậu, đau thương vô lực: "Chị, chị không tự nấu ăn sao?""A? Không có thời gian, bình thường toàn ăn cơm hộp.
"Khương Từ cầm một miếng bánh mì cắn vào miệng, đi chân trần trên mặt đất, yên lặng đứng phía sau Khương Thi một lúc: "Viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền sao?""!