"...!Như vậy mà hôm nay em còn gọi người ta là anh rể?""...!Lúc đó là em bị kinh ngạc, không tính." "Thật ra là em muốn xác định xem anh ấy có phải là bạn trai mới của Hứa Nhan hay không." Đến chị gái cũng bán luôn."..." Khương Từ một lần nữa co vào góc tường.Một lần không cẩn thận giết chết bầu trời.Khương Thi bất lực....Khương Thi và Trương Dương hẹn ngày hôm sau sẽ xử lý chuyện điện thoại.Đối với cuộc sống của con người hiện đại thì điện thoại quá mức quan trọng, ngày hôm qua khi về nhà, đi ngang qua cửa hàng chuyên bán điện thoại, cô trực tiếp đổi trước, kêu người bán hàng đưa hóa đơn.Thời gian hẹn là giữa trưa mười hai giờ rưỡi, Khương Thi một mình đi đến trước trường trung học Số Một của thành phố Phong, ở một chỗ tránh gió trước cửa trường đợi người.Người đến chỉ có Trương Dương và Vương Hạo, Vương Hạo chính là thằng nhóc tóc vàng đã tiêu hủy điện thoại của cô.Khương Thi đưa hoá đơn qua: "Tôi đổi chiếc điện thoại cùng giá với chiếc bị hư ngày hôm qua, bây giờ rẻ hơn, tổng cộng chín nghìn tệ.
Hai cậu xem bằng chứng đi."Trương Dương móc trong túi quần, móc thật lâu, lấy ra năm tờ tiền đỏ, còn có mấy chục tệ tiền lẻ: "Chị, năm người bọn em gom lại, chỉ có bấy nhiêu thôi."Vương Hạo ngồi ở bên cạnh Trương Dương, cả người mềm giống như không xương ở trên ghế, trong miệng ngậm một cây kẹo mút: "Chị, bọn em chỉ có bấy nhiêu, cho dù chị có đem bọn em đi bán cũng không được tới chín nghìn tệ."Giọng điệu lười biếng, qua một ngày, trận sợ hãi ban đầu kia đã tiêu tán, tóc vàng rõ ràng đã khôi phục lại bộ dạng vô lại ngày thường kia.Khương Thi cũng không sợ: "Vậy tôi vẫn nên cầm bảng tên đi vào trường hỏi một câu.
Các cậu lấy không ra thì tôi cũng không thể so đo với con nít đúng không? Nhưng phụ huynh sẽ nói đạo lý, tiện thể