Đợi tới khi Cát Tường và Anh Tuấn ăn xong rời khỏi tiệm cơm, chỗ ngồi cách đó không xa đã không còn bóng dáng Nam Khánh và Thanh Nhàn.
Nam Khánh rất biết ý, ăn xong là cậu lập tức lôi kéo cô bạn của mình ra ngoài, tránh để hai bên gặp mặt rồi dẫn đến chuyện không hay.
Sở dĩ Nam Khánh lo lắng như vậy là vì Thanh Nhàn không những là bạn học cùng lớp với cậu và Anh Tuấn, mà còn là họ hàng bà con với Nam Khánh.
Tính ra hai người là anh em họ với nhau.
Nam Khánh nhìn Thanh Nhàn từ nhỏ tới lớn, đương nhiên biết rõ cô nàng thích người nào.
Thời gian gần đây còn kì kèo lôi kéo Nam Khánh hòng muốn tới gần Anh Tuấn hơn, thậm chí Thanh Nhàn còn điền nguyện vọng vào trường đại học trái với môn học chuyên của mình.
Thanh Nhàn nhiệt tình là thế, dù biết Anh Tuấn chẳng có ý gì nhưng vẫn cố gắng kéo gần khoảng cách.
Nam Khánh biết vậy chỉ đành mắt nhắm mắt mở, chuyện gì giúp được thì cậu sẽ giúp.
Ví như làm bồ câu đưa tin, hoặc là tặng món quà do Thanh Nhàn nhờ.
Anh Tuấn sẽ không nhận quà từ các bạn nữ, nhưng nếu do tự tay Nam Khánh đưa thì cũng sẽ nể mặt cậu mà nhận món quà này.
Nhưng mà bây giờ..
Nam Khánh kéo Thanh Nhàn ra cửa, cậu vô tình ngẩng đầu nhìn lên tầng hai tiệm cơm.
Trước kia em họ mình không có cơ hội, bây giờ càng không có cơ hội.
"Cậu nhìn gì đó?" Thanh Nhàn thấy Nam Khánh ngửa đầu nhìn lên tiệm cơm, nên cũng dõi mắt nhìn theo.
"Không có gì.
Đi thôi." Nam Khánh dắt xe ra, chở Thanh Nhàn về.
Còn hai nhân vật là Cát Tường và Anh Tuấn không biết rối rắm trong lòng Nam Khánh.
Hai người ăn cơm rồi cùng về nhà.
Trên đường Anh Tuấn có hỏi địa chỉ nhà Cát Tường, bất ngờ khi nhận ra nhà họ chỉ cách nhau một ngõ, cho nên Anh Tuấn phụ trách hộ tống Cát Tường về nhà cô trước.
Cát Tường cảm thấy không nhất thiết phải mất công hộ tống cô.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ và ánh mắt chân thành của đối phương, cô đành chấp nhận đi cùng.
Bóng hai người dưới ánh đèn đường đổ về phía trước, chồng lên nhau.
Dáng người Anh Tuấn rất cao, Cát Tường cũng thuộc kiểu con gái cao gầy rồi mà vẫn thấp hơn cậu hơn nửa cái đầu.
Thỉnh thoáng cái bóng của Anh Tuấn còn che khuất cái bóng của cô.
"Em tham gia câu lạc bộ bóng rổ rồi à?" Bỗng nhiên Anh Tuấn mở miệng lên tiếng.
Cát Tường đang ngẩn người, nghe vậy thì gật đầu theo bản năng: "Vâng."
Cô chẳng giải thích lý do, cũng chẳng tò mò vì sao Anh Tuấn tự dưng hỏi vậy.
Câu nói dễ chấm dứt cuộc nói chuyện như vậy không làm khó được Anh Tuấn, anh chỉ mỉm cười rồi nói: "Em tham gia cũng tốt.
Anh nghe nói sắp tới có tổ chức đại hội thể thao, trình của em thì chắc chắn sẽ nằm trên mấy thứ hạng đầu.
Cố gắng kiếm được điểm về thì khả năng thi đỗ đại học càng cao hơn đấy."
Điều này thì Mạnh Hùng của câu lạc bộ bóng rổ đã sớm nói với Cát Tường rồi, nhưng cô vẫn gật đầu coi như nghe lời Anh Tuấn.
Thấy cô không tính nói chuyện tiếp, Anh Tuấn cũng không nói thêm.
Bọn họ ăn tiệm cơm gần nhà.
Cho nên khoảng cách đi bộ về không tính là xa, hơn nữa nơi Cát Tường ở thuộc về khu chung cư.
Thời gian này nhà nào cũng đều bật đèn sáng trưng cả con phố, không quá hiu quạnh.
Anh Tuấn dẫn Cát Tường đến trước cửa nhà, cậu ngẩng đầu nhìn căn nhà im lìm của Cát Tường.
Mấy lần mấp máy môi định nói, nhưng khi đến miệng thì lại thành: "Ngày mai giờ này vẫn đến chỗ cũ phải không?"
Ý Anh Tuấn là nói đến thư viện nhỏ mà Cát Tường hẹn cậu đến.
Cát Tường gật đầu xác nhận: "Vâng, vẫn chỗ cũ.
Anh thấy ổn không?"
Bình thường địa điểm là cô chọn, nhưng nếu Anh Tuấn không thích thì cô có thể tìm chỗ khác.
"Anh thấy thư viện tính tiền thời gian vào.
Nếu phải đến thường xuyên thì em làm thẻ thư viện đi, sẽ đỡ tốn tiền hơn." Anh Tuấn định bảo nếu không thì về nhà cậu hoặc nhà cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nam nữ ở cùng nhau trong nhà thì không tốt lắm.
Chủ yếu là cậu sợ Cát Tường sẽ ngại, nên đang nói một nửa thì đành lái ý nghĩ đi.
Chắc do Anh Tuấn nhìn thấy căn nhà vắng vẻ không bóng người trước mặt nên sinh lòng trắc ẩn.
Tưởng tượng Cát Tường ở nhà cô đơn thế nào, khiến cậu có chút không muốn để cô vào nhà một mình.
Cũng may an ninh của chung cư khá tốt, nếu không Anh Tuấn còn phải lo đến chuyện trộm cướp vào thì một mình cô con gái có ổn hay không.
Nghĩ đến đây, Anh Tuấn lắc đầu tự cười mình.
Cậu nghĩ gì đây, có lẽ người nhà cô về muộn thì sao.
Cát Tường không chú ý tới cảm xúc biến hóa trong mắt Anh Tuấn, cô bừng tỉnh gật đầu: "Ngày mai em sẽ đi làm thẻ thư viện."
Anh Tuấn không nhắc thì cô cũng quên mất.
Muốn nhờ Anh Tuấn dạy kèm thì chắc chắn còn lâu mới xong, cứ đà thường xuyên vào thư viện thì tiền nào trả cho vừa.
Mặc dù tiền nguyên chủ không thiếu, nhưng Cát Tường cảm thấy cứ tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Cát Tường tạm biệt Anh Tuấn.
Cô theo thường lệ vào nhà trở về phòng mình, thả cặp sách xuống rồi lấy ra một xấp đề thi, và mấy quyển sách mà Anh Tuấn chọn lọc xếp theo thứ tự cho cô để bắt đầu làm bài.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, Cát Tường vinh quang bị ghi sổ đến muộn.
Cô đứng chung hàng với mấy bạn học sinh khác bên