Anh Tuấn giảng bài rất tỉ mỉ cho Cát Tường.
Cậu không diễn giải sâu xa hay là công thức lằng nhằng vòng vo.
Cát Tường nghe một lần là hiểu, nhưng mà muốn áp dụng thành thạo vào bài làm thì vẫn cần thời gian.
Ngoài ra Anh Tuấn còn giao bài tập riêng cho Cát Tường, cậu chọn lọc một số đề rồi bảo cô mang về nhà làm để hôm sau cho cậu kiểm tra.
Chỉ mới hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng lại mở ra con đường rộng mở cho Cát Tường.
Cô cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch với việc cắm đầu chạy loạn của mấy ngày trước và hôm nay.
Trong lòng thầm tự khen mình, tìm kiếm gia sư dạy kèm đúng là quyết định sáng suốt.
Cứ tiếp tục như vậy, con đường cách cánh cửa đại học không còn xa.
Nghĩ đến đây, Cát Tường bừng bừng khí thế múa bút như bay.
Mặc dù sai thì vẫn sai, nhưng đã cải thiện hơn một chút.
Anh Tuấn ngồi ở một bên nhìn Cát Tường nhiệt huyết đầy mình, tự dưng thấy buồn cười.
Ở cô có một sự quyết tâm kiên trì lây nhiễm người khác, khiến cậu phải nhìn thêm mấy lần.
Để cô suy nghĩ làm nốt bài, Anh Tuấn ngả lưng ra ghế dựa.
Trong đầu cậu đang vạch ra kế hoạch chi tiết phụ đạo Cát Tường.
Các môn tự nhiên cần quan tâm bao gồm Toán, Vật lý, Hóa học, Sinh học.
Hôm nay Anh Tuấn chỉ mới biết trình độ của Cát Tường ở môn toán, nhưng có thể từ đây nhìn ra Cát Tường học các môn còn lại không được khả quan.
Nếu không đã không cần nhờ cậu dạy.
Anh Tuấn thầm than bản thân lỗ vốn rồi.
Bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, kim đồng hồ chỉ tới số bảy.
Cát Tường thả bút xuống, cảm thấy mỹ mãn với bài làm của mình.
Từ ban đầu sai be bét, cho đến trải qua mấy lần được chỉ bảo, và bây giờ Cát Tường đã thành công nhích số lần đáp án đúng lên hàng đơn vị.
"Không tệ, em tiến bộ nhanh đấy." Anh Tuấn xem xét bài làm của cô, mỉm cười khen ngợi.
Cát Tường được khen, tuy gương mặt bình tĩnh không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng đôi mắt b4n ra tia sáng chứng tỏ chính chủ đang rất vui vẻ.
Cô nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi ý Anh Tuấn: "Anh có muốn ăn gì không? Bữa này em mời."
So với câu nệ ban đầu, bây giờ sau hai tiếng miệt mài hai người đã gần gũi hơn nhiều.
Cát Tường thầm nghĩ nếu cậu không ngại thì để cô khao một ngày ba bữa coi như bồi thường, nhưng hẳn là không tiện vì cậu còn phụ huynh ở nhà.
Anh Tuấn gập sách lại, vừa giúp Cát Tường thu dọn mớ sách vở, vừa mỉm cười lên tiếng: "Gì cũng được."
Câu trả lời chung chung này lại làm khó Cát Tường rồi, cô đâu biết quanh đây có tiệm ăn ngon nào.
Cát Tường thầm tính số tiền trong ví mình, trong đầu chợt nhớ có một lần An Khanh nhắc đến một tiệm ăn gần đây.
Cô nàng còn khen nức nở món ăn trong tiệm đó rất ngon, chỉ cần đến một lần là sẽ đến lần thứ hai lần thứ ba, chủ yếu là giá cả học sinh hợp lý.
Khi đó Cát Tường không chú tâm lắm nhưng vẫn nhớ được địa chỉ tiệm ăn đó ở đâu.
Cô đứng dậy khoác ba lô lên vai, rủ Anh Tuấn: "Đi thôi, em biết có một chỗ gần đây."
Anh Tuấn gật đầu, xách ba lô nhấc chân đi theo Cát Tường.
Bóng đêm bao phủ thành phố náo nhiệt.
Ánh sáng chan hòa tỏa ra từ các cửa hàng hai bên vỉa hè, bóng đèn đường rọi xuống phạm vi xung quanh tầm mắt, tiếng đạp bước điềm tĩnh đều nhịp.
Ngẫu nhiên có thể nghe được âm thanh côn trùng kêu vang.
Cát Tường kéo cao cổ áo, xoa hai tay vào nhau để giảm bớt khí lạnh sương tối.
Cô liếc mắt nhìn Anh Tuấn bên cạnh, thấy cậu thong thả đút hai tay vào túi quần.
Sườn mặt góc cạnh, sống mũi dọc dừa, dáng người thẳng tắp.
Đứng từ góc độ này nhìn lên đã thấy khí chất thu hút khác phái rõ rệt.
Cát Tường tưởng tượng qua một hai năm trưởng thành nữa, Anh Tuấn chắc chắn sẽ không khác gì minh tinh khiến mọi cô gái đổ đứ đừ.
Phát hiện ánh nhìn của cô đang chiếu vào mình, Anh Tuấn quay đầu ra hỏi: "Đẹp không?"
Giọng điệu hết sức bình thường, nhưng lời lẽ thì rất mang tính trêu chọc.
Cát Tường tỉnh táo lại, không nói gì mà quay đầu đi.
Vừa dời mắt, đã thấy ngay tiệm ăn ở cuối đường.
Cô nhân tiện lảng tránh vấn đề rồi vươn tay chỉ phía trước: "Đến nơi rồi!"
Anh Tuấn nhìn cô một lúc, khẽ cười.
Hai người đi vào cửa tiệm.
Tiếng chuông leng keng đập vào cánh cửa phát ra âm thanh thanh thúy.
Quán ăn này có hai tầng.
Khách khứa đông nghịt kín chỗ, nhưng may là nhân viên có nói vẫn còn một bàn trống trên tầng hai rồi nhiệt tình dẫn đường cho họ.
Sau khi hai người ngồi ổn định vào chỗ rồi, nhân viên đưa ra một quyển menu, rất tinh mắt mà đưa cho Cát Tường đầu tiên.
Cát Tường mở ra xem, thấy mục lục đều là món ăn bình dân thường thấy như phở, bún, cơm rang.
Cô giương mắt hỏi ý Anh Tuấn ngồi đối diện:
"Anh chọn món đi."
Anh Tuấn nhìn thoáng qua thực đơn, gọi ra một món.
Cát Tường gật đầu, vừa đưa lại menu cho nhân viên vừa nói: "Cho hai suất cơm rang dưa bò ạ."
"Vậy quý khách vui lòng chờ vài phút để đầu bếp chuẩn bị món ăn." Nhân viên ghi lại yêu