Edit: Đậu
Tuy Lộ Tinh là người cá ngủ ở trong nước sẽ không bị chết đuối, nhưng Phó Thâm vẫn ôm người ra. Giấc ngủ của Lộ Tinh nông, vừa chạm vào liền tỉnh lại.
" Trước tiên không có việc gì thì uống thuốc trước đã, uống xong thì ngủ tiếp." Phó Thâm lau sạch nước trên người xong đặt lên trên giường đắp chăn đàng hoàng cho cậu, xoay người đi lấy thuốc với nước ấm đã chuẩn bị từ sớm. Đây là thuốc uống để trị bệnh như họng, đã cho Lộ Tinh uống được một tháng, nhưng mà Phó Thâm thấy không có hiệu quả lắm.
Lộ Tinh không thích uống thuốc, nhưng nếu so với bị tiêm thì uống thuốc thắng, huống chi Phó Thâm nói cậu chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc, về sau là có thể nói chuyện được rồi. Lộ Tinh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, xong đem một đống thuốc đủ loại bỏ cả vào miệng, sau đó uống sạch một cốc nước lớn.
Thuốc rất đắng, trong miệng Lộ Tinh đủ các vị kỳ lạ, Lộ Tinh rất muốn nôn nhưng cố nén lại không nôn ra. Phó Thâm đút cho cậu một viên kẹo, sắc mặt của cậu mới dần dần tốt lên.
"Súc miệng đi." Phó Thâm giống y như một người cha già dạy con trai đánh răng.
Làm xong mấy chuyện này Lộ Tinh lại vùi đầu vào giường ngủ tiếp.
Phó Thâm cầm điện thoại như đầu giường, ra ban công gọi điện. Điện thoại được kết nối sau mấy tiếng " tút".
" A lô, Tiểu Thâm" Giọng đầu dây bên kia là của một người đàn ông, rất trưởng thành và rõ ràng.
" Anh, gần đây thế nào rồi?" Phó Thâm nhìn đêm tối bao phủ xa xôi, giọng nói rất bình thường.
" Rất tốt." Phó Trạch cười.
"Vậy khi nào anh trở về." Phó Thâm thu hồi ánh mắt, dựa vào lan can.
"Ừm, chắc cũng nhanh thôi." Trong lời nói của Phó Trạch vẫn là ý cười, " Sao, em trai lại nhớ anh rồi à?"
" Anh biến luôn đi." Phó Thâm cũng cười, " Ông đây chỉ đang quan tâm một chút là anh chết hay chưa thôi."
" Đã bao nhiêu năm không về nhà rồi."
Đầu bên kia Phó Trạch lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, sau đó mở miệng nói, "Năm nay trở về ăn tết với em"
"Thật hay giả?" Phó Thâm cất cao âm lượng, " Không phải anh giỡn cho vui ha?."
"Thật." Giọng điệu của Phó Trạch có chút bất đắc dĩ, đối với nghi ngờ của Phó Thâm không thể phản bác, cũng do hắn lúc trước bảo sẽ về nhà ăn tết, cuối cùng lúc gần về thì đổi ý định " Dự án hạng mục năm nay kết thúc rồi, năm nay chắc chắn sẽ về."
" Vậy tốt rồi." Phó Thâm cũng cười, "À đúng rồi, có một chuyện muốn anh giúp đây..."
"Để anh đoán xem nào...." Phó Trạch nói tiếp lời Phó Thâm, "Có phải có liên quan đến người cá nhỏ em nuôi gần đây đúng không?"
"...." Phó Thâm cứng họng. Đệt! Lại thêm một người biết chuyện, "Mẹ đúng là nhanh miệng thật đấy"
Đầu dây bên kia Phó Trạch cười khẽ vài tiếng, " Tính của mẹ em còn không rõ, bà có chuyện gì mà có thể giấu lâu được đâu."
"Yên tâm đi, đợi anh về rồi sẽ giúp em xem cho cậu ấy một chút." Phó Trạch giỡn tới giỡn lui nhưng vẫn chưa quên việc chính, " Nhưng trước đó em nên tìm một bác sĩ tâm lý cho cậu ấy đi, nghe nói chuyện ở chợ đêm để lại bóng ma tâm lý cho cậu ấy."
Nói đến đây, tâm tình của Phó Thâm trầm xuống.
" Anh có quen một bác sĩ tâm lý, kỹ thuật cũng không tệ lắm, em có muốn dẫn cậu đi thử xem không?" Tuy Phó Trạch đang hỏi, nhưng hắn vẫn gửi phương thức liên hệ của bác sĩ kia sang cho Phó Thâm.
Phó Thâm rũ mắt không nói gì.
Phó Trạch nói tiếp, " Anh ta họ Thẩm, tên đầy đủ là Thẩm Hợp, là bạn cùng đại học với anh, nếu em nói họ tên anh không chừng anh ta còn giảm giá cho đấy."
Phó Thâm bị lời của Phó Trạch chọc cười.
Lại là hàn thuyên vài câu đơn giản, Phó Thâm cúp điện thoại.
Phó Trạch là anh trai của Phó Thâm, lớn hơn anh hai tuổi, không có xíu hứng thú nào với công ty trong nhà hết, nhưng lại nổi tiếng là điên cuồng với y học. Hàng năm Phó Trạch đều ở nước ngoài nghiên cứu về y học, hơn nữa trình độ y học này rất là cao.
Có Phó Trạch ra tay, đối với việc chữa trị cho Lộ Tinh Phó Thâm càng nắm chắc hơn. Lưu lại phương thức liên lạc của bác sĩ tâm lý, xong việc anh liền trở về phòng.
Phó Thâm đứng trước điều hòa một lúc để xua tan đi khí lạnh trên người, lúc này mới lên giường xốc chăn ôm Lộ Tinh đi vào giấc ngủ.
Ngày tiếp theo, Phó Thâm tự mình liên lạc với bác sĩ tâm lý tên là Thẩm Hợp, hẹn anh ta gặp mặt ở phòng khám.
Phó Thâm đẩy lịch