Edit: Đậu
Trong phòng khám,
Lộ Tinh câu nệ ngồi ở trong lòng ngực Phó Thâm, người đàn ông mặc áo khoác trắng blouse ngồi đối diện chính là cái loại người sẽ biết tiêm, cho nên Lộ Tinh vô cùng cảnh giác không cho anh ta bất cứ cơ hội nào đến gần mình.
Tuổi Thẩm Hợp không lớn lắm, nhưng đôi mắt của anh ta lại đặc biệt lão luyện, cảm giác như có thể nhìn thấu được lòng người. Thiếu niên đối diện này là một người rất đơn thuần, trong người từ trên xuống dưới không có vết nhơ nào, nhưng trong con ngươi ẩn chứa sự sợ hãi.
"Không phải sợ, hôm nay sẽ không tiêm." Kết hợp với tình huống Phó Thâm nói cho hắn lúc trước, Thẩm Hợp liền đoán được Lộ Tinh đang nghĩ cái gì, "Hơn nữa có cậu ta ở đây, tôi cũng không dám làm gì cậu."
Lúc Thẩm Hợp nói chuyện có một giọng điệu lôi kéo để tương tác một cách khó hiểu, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của bác sĩ tâm lý, giống như có thể biết được cách nói chuyện nào sẽ làm cho đối phương cảm thấy thoải mái.
Tuy rằng nói không tiêm, Lộ Tinh không buông xuống đề phòng đối với Thẩm Hợp, toàn thân áo blouse trắng này của anh ta làm cậu rất chói mắt.
"Nghe nói cậu rất thích ăn kẹo?" Khi Thẩm Hợp đang nói chuyện, thì từ trong ngắn kéo lấy ra một cái kẹo que, lại còn là cái loại hình tròn lớn màu hồng nhạt nhìn mà rớt nước miếng.
Phó Thâm đột nhiên cảm giác được bàn tay Lộ Tinh đang túm lấy tay anh siết chặt hơn.
Thẩm Hợp thật sự biết cách gãi đúng chỗ ngứa, có lẽ sức chống cự của Lộ Tinh đối với cây kjo mụt này chính là số âm.
"Tặng cho cậu." Thẩm Hợp đem cái kẹo que đến trước mặt Lộ Tinh.
Lộ Tinh vừa muốn lấy, cái tay vươn ra giữa không trung đột nhiên cứng đờ lập tức bỏ xuống. Thẩm Hợp ngẩn ra.
Thì thấy Lộ Tinh quay đầu lại nhìn Phó Thâm, cho đến khi Phó Thâm gật đầu, cậu mới phấn chấn vui vẻ cầm lấy cây kẹo trong tay Thẩm Hợp, sau đó còn nói lời cảm ơn với hắn.
Trong lòng Phó Thâm vui mừng, Lộ Tinh nói lời cảm ơn với người ta chứng tỏ cậu vẫn có ý thức giao tiếp, đây là chuyện tốt.
Lộ Tinh nhét cây kẹo vào tay Phó Thâm , để anh thay cậu mở ra.
Nhận lại cái kẹo que đã được bóc vỏ, lưỡi Lộ Tinh liếm một ngụm nhỏ xíu, trong nháy mắt tràn đầy cảm giác được thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên cậu ăn cái kẹo lớn như vậy đóooo!!!
Lộ Tinh lắc lắc hai chân, tay cầm kẹo vui vẻ vô cùng luôn, lòng cảnh giác vừa nãy biến mất phân nửa.
Mục đích của Thẩm Hợp đã đạt được.
" Tình huống của tiểu thiếu gia vẫn còn lạc quan." Lúc Thẩm Hợp nói những chuyên này với Phó Thâm, giọng nói tương đối nhẹ nhàng, "Tuy rằng rất đề phòng với người lạ nhưng cũng không phải hoàn toàn chống đối".
"Phó thiếu có thể để cho cậu ấy tùy thời thích hợp tiếp xúc với người khác, dần dần tiêu hao lòng đề phòng của cậu ấy, để cho cậu ấy nhạt dần đi ký ức ở chợ đen. Nhưng mà ban đầu người tiếp xúc đầu tiên tốt nhất là người nhà hoặc bạn bè với Phó thiếu cậu, như vậy cũng có thể đảm bảo cậu ấy không bị tổn thương lần hai."
"Trừ cái này ra tôi sẽ kê thêm đơn thuốc cho cậu ấy, uống đúng giờ là được rồi."
"Phó thiếu nên để tâm đến cậu ấy nhiều hơn, hai tuần sau quay lại tiến hành trị liệu lần hai."
"Được, cảm ơn." Phó Thâm nghe xong lời này của Thẩm Hợp, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ cần có thể để cho Lộ Tinh sinh hoạt giống như người bình thường, tốn bao nhiêu tinh lực cũng không thành vấn đề.
Khi ra khỏi phòng khám, Lộ Tinh mút đến chỉ còn nửa cái kẹo que vẫy vẫy tay tạm biệt với Thẩm Hợp.
Tính tình của bác sĩ này cũng không xấu, không những không tiêm cậu mà còn cho cậu kẹo que nữa, cho nên ấn tượng của Lộ Tinh đối với Thẩm Hợp cũng không tệ lắm.
Mùa thu Dung Thành không dễ dàng thấy được mặt trời, có lẽ hôm nay là ngoại lệ thời tiết đặc biệt tốt. Lộ Tinh cắn một miếng kẹo ngậm trong miệng, tựa vào cửa sổ xem ánh mặt trời bên ngoài. Trước kia, lúc còn ở dưới biển cậu thường xuyên leo lên san hô nằm tắm nắng mặt trời.
Ánh mắt trời bao phủ những cây ngô đồng, quang ảnh bị vỡ tan thành nhiều mảnh dừng ở trên khuôn mặt Lộ Tinh mang theo ít vụn tia ánh sáng.
"Có muốn xuống phơi nắng không em?" Phó Thâm nhìn ra trong ánh mắt Lộ Tinh hiện lên khát vọng. Dưới tình huống không có việc gì thì hầu như cậu thường ở nhà của anh 24/24 không bước ra ngoài nửa bước, cho nên đối với thế giới bên ngoài cậu cũng không hiểu biết mấy.
Lộ Tinh lắc đầu, phía dưới người tới người đi làm cậu thấy sợ.
" Em không tin tôi sao?" Phó Thâm từ sau lưng ôm lấy Lộ Tinh, kẹp cậu giữa mình và cửa sổ xe, "Không tin tôi có thể bảo vệ tốt cho em sao?."
Lộ Tinh lắc đầu càng lợi hại hơn, đương nhiên là cậu tin tưởng Phó Thâm rồi, cậu ở chỗ này trừ tin tưởng Phó Thâm ra thì còn tin ai được nữa...
" Vậy chúng ta tìm chỗ ít người phơi nắng một chút." Phó Thâm cười, hôn lên mái tóc của cậu một cái.
Ở góc công viên ít người Phó Thâm bảo tài xế dừng xe lại, ôm Lộ Tinh xuống dưới.
Toàn bộ hành trình Lộ Tinh đều túm lấy