Edit: Đậu
Trung tâm mua sắm sang trọng ở thành phố Dung Thành.
Lưu Phỉ đang chọn đồng hồ theo sự giới thiệu của nhân viên bán hàng.
Tần Húc ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, không yên lòng, ngón tay nhanh chóng bấm bấm trên máy nhắn tin với Ôn Ngôn. Cậu nói hôm nay cậu ra ngoài vẽ thực vật, còn đem tác phẩm đã hoàn thành cho hắn xem.
"Tần ca, cái này thế nào?" Lưu Phỉ đứng ở vị trí tiếp tân hỏi Tần Húc. Nhưng mấy giây không nhận được trả lời, quay đầu lại mới phát hiện Tần Húc đang mỉm cười nhìn điện thoại.
Lưu Phỉ hơi khó chịu, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
"Tần ca." Lưu Phỉ bảo nhân viên cửa hàng lấy đồng hồ ra, đi đến trước mặt Tần Húc. Ánh mắt cô theo bản năng nhìn lướt qua điện thoại hắn, chỉ thấy một số thứ linh tinh.
"Tần ca, anh cảm thấy cái đồng hồ này như thế nào?" Lưu Phỉ cười dịu dàng rất có khí chất của tiểu thư khuê các.
"Cô thích là được." Tần Húc tắt điện thoại đi, tùy ý nhìn đồng hồ một cái.
"Vậy thì cái này, gói lại đi." Lưu Phỉ xoay người nói với nhân viên bán hàng
Tần Húc đứng dậy đi tính tiền, vừa mới rút thẻ ra đã bị Lưu Phỉ ngăn lại.
"Tần ca, cái đồng hồ này là em tặng cho anh." Lưu Phỉ cầm túi xách, cười e thẹn rồi cúi đầu theo bản năng, "Cái đồng hồ trên cổ tay này hình như cũng không phù hợp với khí chất của anh."
Nghe vậy Tần Húc giơ cổ tay lên đánh giá cái đồng hồ. Cái đồng hồ này còn rất mới, nhưng lại là thứ không đáng giá nhất từ trên xuống dưới cả người hắ.
"Không cần, tôi cảm thấy cái đồng hồ này rất tốt, không có ý định đổi." Ngón tay Tần Húc khẽ vuốt ve mặt đồng hồ, lộ ra vẻ vui mừng.
Cái này là lần trước Tần Húc đi suốt đêm tìm Ôn Ngôn, Ôn Ngôn đưa cho hắn, biểu lộ là cậu đã chuẩn bị tốt quà sinh nhật cho hắn nhưng không có dũng khí tặng. Khoảng thời gian đó cậu liều mạng đi làm chính là muốn tặng cho hắn một món quà đàng hoàng, một món quà do mình mua.
Lần này sở dĩ chịu đưa cho Tần Húc, vẫn là lúc hắn đi tìm gel bôi trơn thì phát hiện ở trê ngăn kéo tủ. Đồng hồ nam- nhưng cậu lại không có thói quen đeo đồng hồ, dưới sự áp bức của hắn mới nói ra sự thật.
Lưu Phỉ nhìn biểu tình của Tần Húc, cảm thấy không thể hiểu nổi. Nhưng vẫn mua đưa cho hắn, chỉ nói đeo hay không cũng được.
Ra khỏi cửa hàng đồng hồ, hai người bước vào cửa hàng quần áo nữ.
Tần Húc và Lưu Phỉ hôm nay xem như là đi hẹn hò, thật ra trong vòng mười lăm ngày qua, hầu như ngày nào bọn họ cũng gặp mặt nhau. Đây cũng là một trong những ước định của Tần Húc và Tần Cao Dương, không thể thể từ chối lời mời hẹn hò.
Lưu Phỉ chọn hai chiếc váy rồi vào phòng thử đồ, Tần Húc dạo quanh cửa hàng hai vòng rồi lại ngồi xuống sô pha như thường lệ.
Ngày đầu tiên hẹn hò, Tần Húc đã nghiêm túc cho cô thấy thái độ của mình cũng như không có ý định liên hôn. Nhưng Lưu Phỉ vẫn cố chấp nói muốn thử xem, nói không chừng hắn sẽ thay đổi chủ ý.
Lưu Phỉ đi ra từ vòng thử đồ, ánh mắt của cô thật sự rất tốt. Chiếc váy màu trắng này rất phù hợp với khí chất của cô.
Cô tao nhã đi đến trước mặt hắn, chậm rãi xoay người.
"Khá tốt." Tần Húc trả lời rất vừa ý, "Cô còn thích cái nào khác không?"
Cô lại lục tục thử thêm mấy cái váy, cuối cùng Tần Húc cũng mua cả cho cô, hắn cũng không muốn nợ cô nhân tình gì.
Hai người từ trung tâm thương mại đi ra sắc trời vẫn còn sớm, Lưu phỉ vừa định hỏi Tần Húc có thể ăn tối cùng nhau hay không. Thì Tần Húc đã bảo tài xế lái xe lại đây bảo người ta đưa cô về.
Lời nói cô đến bên miệng thì nuốt trở về.
Chấm dứt cuộc hẹn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than này. Tần Húc thở phào nhẹ nhõm, cũng may thời gian như vậy cũng không nhiều.
Tần Húc nhắn tin cho Ôn Ngôn, hỏi nơi cậu vẽ thực vật ở đâu. Ôn Ngôn gửi cho hắn một vị trí ở hồ Đông Thành, cách chỗ hắn đang ở cũng không xa. Tần Húc mua hai cốc đồ uống nóng còn có một phần bánh nhiều tầng cậu thích, lái thẳng xe đến chỗ đó.
_________________________________________
Tháng 3 đã bắt đầu mùa xuân, nhưng là mùa xuân lạnh thời tiết còn lạnh hơn so với trước.
Nghiêm Đào không biết có phải mình già rồi hay không, thế mà bị cảm. Hơn nữa lần cảm này tương đối nghiêm trọng, nuốt mấy viên thuốc cảm rồi nằm liệt chết trên giường không động.
Nghiêm Đào không muốn đến bệnh viện, từ khi anh em phía dưới không cứng nổi. Thì bệnh viện đã để lại bóng ma tâm lýmãnh liệt cho hắn, chỉ cần nghe được hai chữ "bệnh viện" là đã khiến nội tâm hắn ẩn ẩn đau rồi.
Nghiêm Đào nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên chuông cửa vang lên hơn nữa còn không chỉ là một tiếng.
Hắn thật sự là lười rời ổ, muốn giả chết là không để ý cũng không được. Nghiêm Đào tâm phiền ý loạn, trong lòng thầm mắng thằng cháu trai nào không biết điều như vậy.
Kéo thân thể mệt mỏi không chịu nổi đi ra mở cửa.
Ngoài cửa,mặt mày Phó Trạch mỉm cười, "Cống thoát nước nhà tôi bị tắc rồi, mượn hộ vệ sinh nhà cậu."
Nghiêm Đào nhìn nhà Phó Trạch đối diện
"Dùng xong thì biến." Nghiêm Đào giống như một bắp cải bị sương giá đánh (1), bĩu môi nhường đường cho Phó Trạch.
(1) Xem chú thích chương 61.
Phó Trạch nhanh nhẹn bước vào, vào ba bước vào nhà vệ sinh.
Nghiêm Đào thật sự rất khó chịu nên về phòng nằm, thuốc cảm bắt đầu có tác dụng không đến hai phút liền ngủ thiếp đi.
Phó Trạch xả nước xong thì đi ra, không thấy bóng dáng của Nghiêm Đào cũng không vội vã rời đi. Phó Trạch mắc bệnh nghề nghiệp, vừa nhìn thấy trạng thái kia của Nghiêm Đào thì biết là cảm nặng, hơn nữa còn không đi bệnh viện.
Anh về phòng mình lấy hộp thuốc sang đây, tìm thấy hắn đang ngủ say ở trong phòng.
Trong hộp thuốc của anh rất đầy đủ đồ đạc, anh thành thạo lấy nhiệt kế ra nhét vào nách Nghiêm Đào. Cảm giác lạnh lẽo khiến hắn không an phận mà cựa quậy.
Đến lúc Phó Trạch lấy nhiệt kế ra, cũng may là không nghiêm trọng đến phát sốt. Anh lấy ra từ trong hộp vài liều thuốc, kết hợp với thuốc của hắn để đầu giường.
Nghiêm Đào mê man hai tiếng đồng hồ, thật sự thật sự là mắc tiểu gấp mới tỉnh. Nhưng mà, ngủ hai tiếng cả người hắn cũng hơi thoải mái một chút.
Trong lúc mơ hồ, Nghiêm Đào nghe được động tĩnh ở bên ngoài phòng ngủ.
Hắn vịn tường đi ra, thì thấy Phó Trạc đang bận rộn trong phòng bếp.
Thế mà còn chưa đi,