Edit: Đậu
"Thiếu gia, ổ chó ngài bảo làm đã xong rồi."
"Được." Phó Thâm buông văn kiện trên tay xuống ra khỏi thư phòng.
Trong phòng khách, Lộ Tinh đang ngồi xổm ở phía góc tường. Hai tay chống cằm một tí cũng không rời chăm con chó đen.
Con chó đen lớn nằm trên thảm, há mồm thở dốc vẫy đuôi với Lộ Tinh, thân thì gầy nhưng bụng lại đặc biệt to. Bác sĩ thú y nói nó đang mà thai và sẽ sinh không lâu nữa.
Con chó này được Lộ Tinh với Phó Thâm phát hiện khi đang đi tản bộ ở công viên. Bởi vì nó quá đói, nên trộm một miếng thịt của người bán hàng rong trong công viên, bị người đánh đập đến mức kêu thảm thiết. Lộ Tinh không muốn thấy cái cảnh này nhất, lúc ấy cố chấp muốn Phó Thâm cứu nó, Phó Thâm bồi thường tiền cho người ta cứu con chó đen da bọc xương này.
Con chó này rất có linh tính biết Lộ Tinh là người tốt, đi theo cậu cả một đường.
Lộ Tinh động tâm tư nhận nuôi.
Cậu chỉ cần một ánh mắt là anh đã biết cậu muốn gì, huống chi, Lộ Tinh treo trên người Phó Thâm làm nũng bán manh. Sao anh có thể từ chối.
Phó Thâm thật tốt, Lộ Tinh nghĩ như vậy. Bởi vì anh không chỉ cho cậu đi theo khi ở biển, mà còn đáp ứng cậu nhận nuôi con chó đáng thương này.
Có điều vì anh toàn và sức khỏe, trước tiên hai người đưa con chó này đến bệnh viện thú y kiểm tra toàn diện.
Ngoại trừ quá gầy thì không còn vấn đề gì khác, khi bác sĩ nói con chó này đang mang thai chó con cả người Lộ Tinh sáng lên, hưng phấn không chịu được. Không biết còn tưởng rằng cậu là bố của chó con.
Ổ chó đã làm xong, Phó Thâm và Lộ Tinh hiệp lực dùng sức đưa chó vào. Cái tổ ấm lông xù này, nhìn rất ấm áp.
Lộ Tinh không ngừng nghỉ, lại chạy vào phòng bếp xem chuẩn bị canh xương cho nó có được không.
Từ khi về nhà đến giờ cậu cứ bận rộn mãi, cho đến lúc ăn tối mới dừng lại.
Hôm nay Lộ Tinh vui vẻ nên ăn cái gì cũng rất ngon.
Phó Thâm rất mừng, có một con chó lúc nào cũng đi cùng em ấy như vậy. Lúc mình khoong có ở đây, Lộ Tinh cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.
Trước khi đi nghỉ Lộ Tinh không yên tâm, xuống tầng kiểm tra xem chó đen có lạnh không.Thấy bảo bối không có vấn đề gì mới yên tâm đi ngủ.
Lộ Tinh xoay người trực tiếp nằm sấp trên người Phó Thâm, kìm lòng không được mà hôn lên môi anh một cái sau đó cười ngây ngô với anh.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Phó Thâm rất tốt, bây giờ càng tốt hơn.
Phó Thâm ôm lấy eo Lộ Tinh, giữ chặt người cậu.
"Cả buổi chiều đều quan tâm chó, giờ mới nhớ đến chồng em?" Trong lời nói của Phó Thâm chua lòm. Nhưng anh cũng chỉ chọc cậu, chứ không tưc giận.
Lộ Tinh dường như trấn an mà sờ sờ đầu Phó Thâm.
Phó Thâm đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì cái cách cậu xoa đầu anh y hệt như xoa đầu con chó đen lớn kia.
Anh vặn người một cái trực tiếp ấn cậu xuống giường. Sau đó lật người cậu lại.
Mông Lộ Tinh đột nhiên lạnh lẽo, cậu lập tức lấy tay che mông mình lại. Đáng tiếc sức lực của cậu quá yếu, một tay Phó Thâm khóa hai cánh tay của cậu ở sau lưng.
Lộ Tinh vội vàng giãy giụa, ánh mắt tràn ngập ý muốn chồng tha cho em.
"Bốp bốp bốp!" Phó Thâm giơ tay đánh bôm bốp vài cái lên mông của cậu, tiếng kêu rất to. Nhưng anh không dùng sức, mà cậu cũng không cảm thấy đau.
Bị đánh mông - Mặt Lộ Tinh cuối cùng cũng đỏ lên. Mặc dù cậu chỉ là một con cá, nhưng cũng biết lớn như vậy mà còn bị đánh mông là chuyện xấu hổ cỡ nào.
Lộ Tinh đạp chân phản kháng, rồi lại bị Phó Thâm đánh vài cái.
Mông của cậu rất có đàn hồi, sau khi vỗ thêm vài cái càng thêm đỏ hồng. Làm trong đầu Phó Thâm nảy ra tia ý niệm tà ác, giống như bị nghiện.
Nhưng Lộ Tinh liên tục lắc đầu, trong đôi mắt mơ hồ có thể nhìn thấy được ánh nước, Phó Thâm lại không xuống tay được nữa.
"Không đánh? nữa" Phó Thâm dán vào hỏi Lộ Tinh.
Lộ Tinh vội vàng gật đầu, cắn môi rất là oan ức. Lớn như vậy còn bị chồng đánh mông, nếu như bị người khác biết người cá này của cậu về sau cũng không cần lăn lộn ở biển nữa.
Điều cậu lo lắng hiển nhiên là dư thừa, khuê phòng vui vẻ, sao anh có thể để cho người khác biết.
"Chồng đói" Phó Thâm buông Lộ Tinh ra, một lần nữa đặt cậu nằm ngửa lại. Lộ Tinh vội vàng kéo cái quần ở dưới mông lên, nhưng lại bị anh ngăn lại.
"Chồng đói" Phó Thâm lặp lại lời vừa rồii,ánh mắt trần trụi như muốn nuốt cậu vào bụng.
Đánh mông với bị Phó Thâm ăn tươi nuốt sống, Lộ Tinh lựa chọn cái sau.
Cánh tay nhỏ của cậu cùng với khuôn mặt đỏ như táo đỏ. Ngón tay run rẩy cởi từng nút áo ngủ, lộ ra bờ ngực đơn bạc.
Lộ Tinh cởi hai nút áo sau đó thì không đụng nữa ngồi nhìn Phó Thâm.
Cậu khóc như hoa lên đái mưa, bộ dáng tú sắc khả xan (1), quả thật là cho anh giống như nuốt chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ....
Nửa đường rất nhiều lần, Lộ Tinh thật sự chịu không nổi ê ê a a cầu Phó Thâm tha. Động tác của anh chậm lại, không lâu sau lại khiến cậu bật khóc .
Lộ Tinh cảm thấy mình giống như một con búp bê rách, bị anh làm đến hỏng rồi.
Cho đến khi bầu trời nổi lên bung cá trắng, Lộ Tinh rốt cuộc mới được nghỉ ngơi.
_____________________________________
"Tần thiếu, gần đây em không có việc gì làm, muốn tìm một công việc làm bán thời gian được không?" Ôn Ngôn cắn thìa kem, thật cẩn thận hỏi ý kiến Tần Húc, lần trước cậu và hắn đều vì vấn đề này mà náo loạn không vui. ÔnNgôn sợ lại chọc giận hắn, nên hỏi trước.
"Cậu rất rảnh rỗi? Tinh lực cũng không tồi đâu nhỉ?" Tần Húc uống một ngụm cà phê, giọng điệu coi như bình tĩnh không có giận, "Tinh lực tốt như vậy không lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường hình như hơi phí thì phải?"
Mặt Ôn Ngôn lập tức đỏ ửng, Tần Húc nói như vậy làm hắn xấu hổ quá.
Tần Húc rất thích bộ dáng xấu hổ của cậu, nhẹ nhàng cười hai tiếng.
"Cậu muốn tìm việc gì?" Tần Húc thu lại bộ dáng vui đùa vừa rồi, giọng điệu trở nên đứng đắn lên, "Nếu vẫn muốn làm giống trước thì khỏi nói chuyện."
Ôn