Edit: Đậu
"Tần thiếu, anh có về ăn tối không?" Ôn Ngôn nhìn đống đồ ăn nấu lẩu trước mặt rồi gửi tin nhắn cho Tần Húc.
Hôm nay cậu đến sắp xếp các đồ mà ngày hôm qua cậu với Tàn Húc mua ở trung tâm thương mại, kết đến lúc xong xuôi thì mới phát hiện ra muộn rồi.
"Đêm nay có xã giao, tự cậu ăn đi nhé." Một lát sau Tần Húc mới nhắn lại. hắn được ông cụ Lưu gia mời ăn cơm ở nhà riêng của họ.
"Được, vậy anh đừng uống nhiều rượu nhé."
Ôn Ngôn mất mát cất điện thoại đi, hứng thú rã rời đem nguyên liệu nấu ăn cất vào tủ lạnh. Ăn một mình thì không còn hứng thú gì với lẩu liếc hết, đơn giản làm bát mỳ cho xong.
Ăn mỳ xong thì Tần Húc lại gửi tin nhắn cho Ôn Ngôn, nói quá muộn rồi bảo cậu không được về mà nghỉ ngơi ở nhà hắn luôn đi.
Cậu nhìn thấy tin nhắn mệnh lệnh của hắn lại cười ngây ngốc, Tần Húc quan tâm một xíu với cậu cũng sẽ làm cho cậu không chịu nổi.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu nằm trên cái giường mềm mại của hắn, Ôn Ngôn lăn lộn qua lại vẫn mãi không ngủ được, ôm cái gối của hắn lại lăn thêm mấy vòng.
Trên gối đầu đều là mùi của Tần Húc, là hơi thở cậu thích.
Ôn Ngôn giơ gối đầu lên trước người, con ngươi lóe lên si ngốc. Giống như trước mắt mình không phải cái gối đầu mềm mại, mà là Tần Húc.
"Tần thiếu... Em thích, anh lắm...." Ôn Ngôn nhỏ giọng nói. Rõ ràng Tần Húc không có khả năng nghe thấy, nhưng cậu lại khẩn trương đến mức trái tim đập tình thịch.
"Đã thích từ rất lâu rồi... Mặc dù đó không phải lý do đầu tiên em tiếp cận anh, nhưng bây giờ thì phảii!" Ôn Ngôn một lần nữa ôm gối đầu Tần Húc vào trong ngực, "Có lẽ em nên dũng cảm lên một chút, như vậy là có thể cách gần anh thêm một bước."
Trên cái giường này, trước kia hắn thích cùng cậu làm đủ mọi chuyện khiến người ta suиɠ sướиɠ , hưởng thụ đủ loại tư thế. Tình cảm mãnh liệt tan đi mệt mỏi bắt đầu bủa vây, Ôn Ngôn nằm bất động trên giường ngất đi. Khi đó cậu chỉ cảm thấy chiếc giường hoa lệ này của Tần Húc như một tấm lưới phủ đầy bụi gai, thay đổi trò hành hạ cậu đến thương tích đầy mình.
Mà bây giờ, cậu chỉ cảm thấy đó được phủ đầy đường....
Nhà riêng Lưu gia, nhà ăn.
Tâm tư Tàn Húc hoàn toàn không ở trong bữa cơm, có điều chỉ ứng phó mà thôi.
"Tần Húc, anh ở chung với Phỉ Phỉ nhà chúng tôi đã được hơn nửa tháng rồi, như thế nào?" Ngồi ở ghế chủ vị ông cụ Lưu buông dao nĩa trong tay nhìn về phía Tần Húc.
Ánh mắt của Tần Húc cùng ông giao nhau, làm hậu bối lễ phép vẫn nên có.
"Tiểu thư Lưu rất tốt."
Tần Húc mở đầu một câu khen ngợi khiến tiểu thư Lưu tâm hoa nộ phóng (1), xấu hổ cúi đầu.
(1) Tâm hoa nộ phóng: hình dung nội tâm cực kì vui mừng.
Ông cụ Lưu nghe hắn nói lời này thì rất vừa lòng, trên khuôn mặt nghiêm túc mang theo ý cười.
"Có điều, Tần Húc tự hiểu mình không xứng đáng với tiểu thư Lưu." Tần Húc nói tiếp, " Cháu chỉ là một kẻ lang thang chơi bời thất nghiệp an nhàn, tuy rằng treo thân phận nhị thiếu gia Tần gia. Nhưng đối với sản nghiệp của Tần gia, cháu không có đúng bất cứ thành tựu gì."
"Nếu tiểu thư Lưu ở cùng cháu, chỉ sợ sẽ không hạnh phúc."
Tần Húc tự hạ thấp bản thân mình, chỉ cần có thể từ chối cuộc liên hôn hoang đường này. Tự hạ thấp bản thân mình đối với hắn cũng chẳng làm sao.
"Tần ca, anh đừng nói như thế......" Lưu Phỉ kích động đến mức túm lấy tay Tần Húc, lắc đầu với hắn.
Sắc măt ông cụ Lưu cũng trở nên không vui rõ ràng, hai mắt ông lóe lên sự cay nghiệt nghiêm khắc, nhưng cũng không làm gì.
"Sự nghiệp thì cậu không lo lắng."Ông đi đến bên cạnh người Tần Húc, Tần Húc đứng lên theo.
"Sau khi anh và Lưu Phỉ ở bên nhau tôi sẽ sắp xếp cho cậu đến công ty rèn luyện, chờ đến khi thành thục, sẽ tiếp nhận nhiều hơn."
"Về phần chơi bời lêu lổng..." Ông cụ Lưu đặt một tay lên vai hắn, "Người trẻ tuổi cũng không thể không có sự hăng hái."
Bàn tay trên vai hắn trầm xuống, niết vai hắn phát đau.
Tần Húc nghe giọng điệu này của ông cụ Lưu, thì biết cuộc hôn nhân nàu hắn không thể không đồng ý.
Chuyện chạm đến điểm mấu chốt của Tần Húc, hắn tự nhiên sẽ không lùi bước ngay lập tức muốn nói rõ ràng.
Tần Húc vừa muốn mở miệng, lại bị Lưu Phỉ giành trước một bước.
"Ông ơi cháu muốn cùng anh ấy nói chuyện ạ." Lưu Phỉ nắm lấy tay ông đang đặt trên vai Tần Húc.
Khu vườn phía sau nhà riêng.
Tần Húc đi trước, Lưu Phỉ theo sau, đi ra được mấy trăm mét thì Lưu Phỉ mở miệng trước.
"Anh Tần Húc, anh thật sự không thể thử thích em sao?" Lưu Phỉ cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình.
Hắn cảm thấy con người Lưu Phỉ không tệ, nghe giọng điệu thương cảm của cô cũng có chút áy náy. Nhưng lời nên nói hắn vẫn sẽ nói.
"Xin lỗi."
"Cô xứng đáng có người tốt hơn." Tần Húc nói chuyện rất khó khi tâm lý như vậy.
"Dưa hái xanh không ngọt, mặc dù tôi và cô ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Hôn nhân thương mại không có nền tảng tình cảm chẳng qua cũng chỉ đeo gông cùm lên cổ tôi và cô mà thôi, cả hai đều mệt mỏi."
"Em biết rồi" Trong giọng nói của cô càng nhiều sự mất mát, "Anh yên tâm, em sẽ không ép anh."
Lưu Phỉ thâm minh đại nghĩa như thế (2), Tần Húc nghe xong cũng vui mừng.
(2) Thâm minh đại nghĩa: ý là chỉ sự thức thời, hiểu rõ đại cục.
"Nhưng thời gian ở chung của chúng ta còn có mười hai ngày, mười hai ngày cuối cùng em hy vọng có thể cùng anhlưu một đoạn hồi ức tốt đẹp nhất" Lưu Phỉ ngẩng đầu, lộ ra nụ cười thiếu nữ giống như một đóa hoa huệ trắng tinh khiết sạch sẽ.
"Mười hai ngày sau nếu anh vẫn là đáp án hôm nay, thì em sẽ thoải mái buông tay."
"Được không?" Thái độ Lưu Phỉ vô cùng khẩn thiết.
Mỗi người nhường nhau một bước, Tần Húc cũng không phải người không hiểu lý, đáp ứng.
Gần rạng sáng Tần Húc đẩy cửa căn hộ ra, trong phòng cũng không tối om mà còn có ánh đèn Ôn Ngôn để lại cho hắn.
Hắn nhìn lướt qua những ánh đèn kia, khóe miệng theo bản năng nở ra ra nụ cười.
Tần Húc một bên cởi cà vạt âu phục hôm qua ra bước vào phòng ngủ, động tác cũng tận lực nhẹ nhàng trễ như vậy chắc chắn cậu đã ngủ.
Trong phòng ngủ Ôn Ngôn cũng để lại cho hắn một ánh đèm, ánh đèn tuy không mãnh liệt nhưng cũng đủ để thấy rõ hết thảy trên giường.
Ôn Ngôn giống như mèo nhỏ đang ngủ, cả người gầy queo trong lòng vẫn ôm gối của hắn đi ngủ như trước, ngủ rất an tâm.
Tần Húc cúi người