“Ai nói chúng tôi giả vờ, nói không chừng một ngày nào đó lại thành thật thì sao.” Dạ Trạch Hạo có chút không hài lòng đáp trả, đứng dậy ra khỏi phòng họp.
Chị Mai đứng sau có chút không nói nên lời, nhìn theo bóng lưng Dạ Trạch Hạo, thở dài.
Đây là người chính tay cô ta nâng đỡ, cô ta không muốn anh tự đánh mất danh tiếng.
Sau khi Dạ Trạch Hạo ra khỏi phòng họp bèn đến gõ cửa phòng làm việc của Tô Lạc Lạc, nói với Tô Lạc Lạc đang xem tin tức trong phòng: “Tôi phải quay phim rồi.”
“Chúc mừng anh!” Tô Lạc Lạc bật cười.
“Nếu như tôi cùng diễn viên nữ quay cảnh thân mật, em có ghen không?” Dạ Trạch Hạo hiếu kỳ hỏi cô.
Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, sau đó bật cười lắc đầu: “Tôi đương nhiên là sẽ không ghen, chỉ là quay phim thôi mà.”
“Em… Tô Lạc Lạc, bây giờ em chính là bạn gái của tôi, em nên biểu hiện ra một chút ghen tuông đi chứ.
Nếu không sự việc bại lộ thì tính sao đây?”
“Tiền lương mười vạn, tôi phải làm biết bao nhiêu là việc.
Thật quá bất công rồi.” Tô Lạc Lạc hơi oán giận.
“Chê ít hả? Vậy thì hai mươi vạn, tăng lương cho em là được rồi.” Dạ Trạch Hao ậm ừ.
Tô Lạc Lạc mắt chữ A miệng chữ O nhìn Dạ Trạch Hạo, lắc đầu nói: “Không cần, lúc trước nói bao nhiêu thì giờ chính là bấy nhiêu!”
Dạ Trạch Hạo hơi kinh ngạc nhìn cô, đây là người phụ nữ đầu tiên không bị tiền lay động đó! Nếu đổi lại là người khác, nói chuyện tăng lương, không biết họ sẽ vui vẻ cỡ nào nữa.
Tô Lạc Lạc cũng là người sống có nguyên tắc, kể cả Dạ Trạch Hạo cho cô hai mươi vạn nhưng đó không phải là từ công việc cô làm mà có thì cô cũng không thấy vui vẻ gì, ngược lại còn có cảm giác bản thân quá tham lam, cô không quen như vậy.
Cô vẫn nên làm người đàng hoàng thì hơn.
“Tôi sẽ không ghen, bây giờ thân phận của tôi là bạn gái của anh, không phải tôi nên biết điều thấp cổ bé họng mà giữ bí mật hay sao? Chẳng may tôi quá khoa trương, nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.
Cho nên anh cứ yên tâm đóng phim đi!” Tô Lạc Lạc nháy mắt cười.
Dạ Trạch Hạo cắn môi, đối với cô cũng hết cách.
“Á! Đã bốn rưỡi rồi, tôi phải về sớm đi đón bọn trẻ đây.” Tô Lạc Lạc nhìn anh.
Dạ Trạch Hạo cau mày nói: “Nhất định mỗi ngày em phải cùng Long Dạ Tước đi đón con sao? Em thích ở cùng anh ta như vậy?”
Tô Lạc Lạc có chút dở khóc dở cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi đi đón con là bởi vì tôi không muốn bọn trẻ buồn, liên quan gì đến anh ta? Tôi không hề thích anh ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta chính là chồng chưa cưới của Tô Vũ Phỉ! Tôi thà thích anh cũng sẽ không thích anh ta.” Tô Lạc Lạc lập tức trả lời rất tuyệt tình.
Dạ Trạch Hạo nghe xong, không kìm được bật cười mừng rỡ: “Tốt lắm, tôi thích nghe nhất chính là câu này.
Nhớ kỹ! Không được thích anh ta.”
Tô Lạc Lạc lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nào.”
Đang nói chuyện, điện thoại của Tô Lạc Lạc đổ chuông, cô cầm lên xem, giơ về phía Dạ Trạch Hạo :”Long Dạ Tước gọi đến.”
“Tô Lạc Lạc, em thề đi em sẽ không thích anh ta.” Đột nhiên Dạ Trạch Hạo nghiêm túc nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm.
Mà điện thoại Long Dạ Tước gọi đến vẫn còn trên tay Tô Lạc Lạc, cô chớp mắt: “Không đến nỗi phải thề chứ!”
“Tôi muốn em thề.” Dạ Trạch Hạo nhìn cô, nghiến răng nói, như thể lời thề này đối với anh quan trọng đến nhường nào.
Tô Lạc Lạc chỉ coi là anh đang đùa, không có cách nào đành bất đắc dĩ đưa tay lên, nói: “Được, tôi thề, được chưa? Nhanh lên, tôi còn phải nghe máy.”
Dạ Trạch Hạo cố ý nắm chặt lấy tay cô, không cho cô nghe máy, Tô Lạc Lạc không khỏi sốt ruột: “Này, anh buông tôi ra, tôi muốn nghe máy.”
Mà lúc này, chuông điện thoại đột nhiên dừng lại.
Tô Lạc Lạc thấy di động đã ngừng kêu, có chút bất lực nhìn Dạ Trạch Hạo: “Tóm lại là anh muốn cái gì?!”
“Chính là tôi không muốn em nghe điện thoại của anh ta.”
“Anh đừng gây sự nữa được không? Tôi lo hai