Long Dạ Tước ngồi phía trước cau mày kiếm một hồi, người phụ nữ này là cố ý không muốn ngồi cạnh anh sao?
Anh quay đầu liếc mắt nhìn đống đồ cô đặt cạnh chỗ ngồi, có vẻ như là túi của cửa hàng quần áo cao cấp.
Long Dạ Tước chợt nhớ ra hôm nay thấy được một tin tức Tô Lạc Lạc đi cùng Dạ Trạch Hạo đến ngày kỉ niệm thành lập một thương hiệu.
Nếu như anh nhớ không lầm, logo của thương hiệu này chính là một chữ L.
“Em còn có tiền mua nhiều quần áo vậy sao?” Long Dạ Tước nhướng mày giễu cợt hỏi.
Tô Lạc Lạc trừng mắt, cô dĩ nhiên không biết là anh đã xem tin tức, đắc ý nói: “Đây là người ta tặng.”
“Dạ Trạch Hạo tặng?” Trong phút chốc, sắc mặt Long Dạ Tước lại thêm chút âm trầm, giọng điệu cũng có chút lạ.
Tô Lạc Lạc không phủ nhận: “Đúng thế! Không được à?”
Trong gương chiếu hậu, đôi mắt trong veo của Tô Lạc Lạc vô tình va vào ánh mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước, cô có chút không chịu khuất phục trừng mắt nhìn lại anh.
“Vậy mà em lại công khai xuất hiện cùng hắn trước mặt truyền thông, thừa nhận hai người là một đôi.” Ánh mắt của Long Dạ Tước lại càng thêm lạnh lùng.
Tô Lạc Lạc không hề có chút sợ hãi nào nhìn anh chằm chằm: “Vậy thì sao?”
“Được lắm.” Giọng anh đang khen nhưng nghe vào lại có chút khiến người ta sởn tóc gáy.
“Anh có ý gì?” Tô Lạc Lạc cau mày, khó hiểu nhìn Long Dạ Tước.
“Tôi đã nói, tôi sẽ cưới em, không cần biết em và anh ta ở bên ngoài công khai ra sao, sau này truyền thông đều sẽ chỉ đưa một tin duy nhất, tin em và tôi kết hôn.” Lời nói vừa bá đạo vừa độc tài lạnh lùng thốt ra.
Tô Lạc Lạc hai mắt trợn tròn, tức giận quát: “Long Dạ Tước, ai nói tôi muốn kết hôn với anh?”
Trong gương chiếu hậu, ánh mắt Long Dạ Tước lộ rõ nguy hiểm.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để con của tôi gọi tên đàn ông khác là ba, nếu như em nhất quyết muốn ở cạnh Dạ Trạch Hạo, vậy thì tôi cũng không ngại khiến cho anh ta mất sạch tương lai, thanh danh vấy bẩn.”
Lời này tuyệt đối không phải chỉ là dọa dẫm, người đàn ông này nhất định sẽ làm như lời anh nói.
Tô Lạc Lạc lạnh cả sống lưng, cô lập tức nhìn vào đôi mắt đang phản chiếu trong gương chiếu hậu.
Ánh mắt sâu như giếng cổ nghìn năm, thâm sâu không lường nổi.
Tô Lạc Lạc không nhịn được mà rùng mình một cái, nổi giận nói: “Anh không thể làm vậy!”
“Sao tôi lại không thể làm thế? Em cảm thấy tôi không có khả năng làm việc này sao?” Qua gương chiếu hậu, ánh mắt Long Dạ Tước lạnh lùng lướt qua Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc nào dám nghi ngờ bản lĩnh của anh.
Cô chỉ là không muốn anh làm như vậy, cô cắn môi nói: “Mặc kệ anh có thể hay không, anh cũng không được làm thế.
Dạ Trạch Hạo đâu có động tới anh đâu!”
“Tôi nói rồi, em thích ai, tôi sẽ hủy hoại người đó.” Long Dạ Tước nói rất tàn nhẫn vô tình.
“Anh…anh đúng là khốn nạn, vô liêm sỉ…” Năng lực mắng người của Tô Lạc Lạc có hạn, cô nghĩ ra được cũng chỉ có nhũng từ này.
“Đừng tưởng rằng tôi chỉ nói suông, nếu như em dám cùng anh ta xuất hiện trên báo công khai quan hệ một lần nữa, tôi nhất định sẽ khiến cho tương lai của anh ta mù mịt.”
“Anh…”Tô Lạc Lạc cắn môi, căm phẫn không nói nên lời.
Cô quay mặt sang một bên nhìn cảnh vật bên đường, thầm nghĩ đến chuyện Long Dạ Tước thật sự xảy ra tranh chấp với Dạ Trạch Hạo, trong lòng cô dậy lên lo lắng, Dạ Trạch Hạo không đáng phải chịu đựng bị người khác hãm hại, nếu như đó lại bởi vì cô thì trong lòng cô lại càng áy náy.
“Anh thừa biết tôi và Dạ Trạch Hạo là giả, chúng tôi chỉ là diễn kịch mà thôi.”
“Giả? Diễn kịch? Em ngày ngày cùng tên đó dính lấy nhau, chẳng lẽ lại không nắm tay, hôn môi hay là…lên giường?” Long Dạ Tước lạnh lùng liếc nhìn Tô Lạc Lạc ngồi ở phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc trong gương xinh đẹp mê người, lúc này lại tràn đầy tức giận.
“Anh đừng suy nghĩ người khác cũng đê tiện như anh có được không? Anh tưởng ai cũng giống anh, cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ hạ lưu kia à? Tôi với Dạ Trạch Hạo là vô cùng trong sạch đó!”
Tô Lạc Lạc quay mặt ra ngoài nói chuyện, cô không muốn nhìn người đàn ông này