Tô Lạc Lạc ăn mì, cảm thấy không khí quá nặng nề, không khỏi muốn tìm đề tài nói chuyện: “Lúc trước anh nói anh và Tô Vũ Phỉ kết giao năm năm nhưng lại không ở bên nhau, là vì chuyện gì thế?” Nếu anh không thích cô ta, tại sao lại kết giao với cô ta suốt năm năm?”
Long Dạ Tước hơi ngừng đũa một chút, rồi ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: “Em không tin anh sao?”
“Em chỉ thấy tò mò tại sao anh với Tô Vũ Phỉ lại đi đến nước đính hôn rồi lại chia tay thôi.”
“Một tháng trước khi đính hôn, bà nội anh lấy lý do mắc bệnh nan y không chữa trị được để thúc giục anh kết hôn.”
“Nên anh với Tô Vũ Phỉ mới đính hôn cho bà nội anh vui lòng sao?”
“Trước khi gặp em, anh không có hứng thú với phụ nữ, lại càng không để tâm đến chuyện hôn nhân.
Cũng chỉ là có thêm một người phụ nữ ở chung nhà mà thôi, nếu việc anh kết hôn có thể khiến người nhà anh vui vẻ, vậy thì anh cũng không có ý kiến gì.”
Tô Lạc Lạc nhìn anh mà đầy khó hiểu: “Có phải trước kia anh từng phải chịu nỗi đau tình yêu gì không? Nên giờ anh mới hết hi vọng với tình yêu như vậy.”
Long Dạ Tước buồn bực liếc Tô Lạc Lạc một cái: “Đừng nói linh tinh.”
Tô Lạc Lạc bĩu môi: “Với anh mà nói, chỉ cần một người phụ nữ là đủ.
Mặc kệ anh có yêu hay không yêu người ta, chỉ cần người ta có giá trị cho anh lợi dụng thì anh sẽ cưới.
Tô Vũ Phỉ là người anh chuẩn bị cưới để làm hài lòng bà nội và người nhà của anh.
Hiện giờ anh lại nói muốn cưới em, xem ra người có giá trị cho anh lợi dụng là em rồi.”
Tuy Long Dạ Tước không thích những lời này, nhưng cô lại phân tích được rất sâu sắc về tâm tư của anh đối với Tô Vũ Phỉ, chỉ là những câu sau đó anh không thích nghe cho lắm.
“Nếu em thích tự so sánh bản thân với hàng hoá, anh cũng không có ý kiến.
Đúng vậy, em có giá trị lợi dụng cao hơn Tô Vũ Phỉ nhiều.” Long Dạ Tước hừ lạnh một tiếng.
Tô Lạc Lạc nghẹn lời, mặt hồng lên: “Em không phải hàng hóa nhé!”
“Tóm lại, em chỉ cần biết anh và Tô Vũ Phỉ không có bất cứ quan hệ gì là được.
Anh không muốn khiến em hiểu lầm.”
“Vậy thì tiếc cho anh quá, Tô Vũ Phỉ xinh đẹp như vậy, anh có thể ăn chút đậu hủ của cô ta trong lúc hai người đang kết giao mà.” Tô Lạc Lạc không khỏi bỡn cợt một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước lập tức tối sầm: “Em nghĩ anh thiếu đàn bà hả?”
“Đương nhiên là anh không thiếu rồi! Vật nên phiền anh đi mà tán tỉnh những người phụ nữ có hứng thú với anh đi! Chúng ta làm bạn bè là được.” Tô Lạc Lạc cười hì hì nhìn Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước sắp bị cô đánh bại đến nơi rồi: “Em mà còn nói thêm câu nữa thì đừng hòng được ăn cơm.”
Tô Lạc Lạc còn chưa ăn no! Nghe anh nói vậy xong, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tiếp tục vùi đầu xuống ăn mì Ý.
Ăn mì xong, Long Dạ Tước dọn mâm, Tô Lạc Lạc thì đi tập tễnh đến chỗ ghế sô pha trước mặt, nhìn chằm chằm vào TV, tiếp tục nghĩ về cô gái vừa nãy.
Cô nghĩ chắc là hai người chỉ trùng hợp nên giống nhau thôi!
Cục Công An.
Tô Vũ Phỉ từng là cô cả nhà họ Tô, lại đột nhiên bị tạm giam suốt một tháng.
Một tháng qua, Tô Vũ Phỉ ăn không ngon, ngủ không yên, trên người bốc lên mùi hôi thối.
Làn da được cô ta chăm sóc cẩn thận hàng ngày giờ đã xanh xao vàng vọt.
Lúc Uông Nguyệt Dung và Tô Vĩ Khâm đến đón Tô Vũ Phỉ thì đau lòng muốn chết.
Tô Vũ Phỉ lập tức ôm chầm lấy mẹ mình mà khóc lớn một trận.
Trải qua lần giáo huấn này, trong lòng Tô Vũ Phỉ hận Tô Lạc Lạc thấu xương, nhưng cô ta cũng không dám làm mấy chuyện ngu xuẩn kia nữa.
Ngay cả khi ở trên xe, Tô Vĩ Khâm cũng lớn tiếng dạy dỗ Tô Vũ Phỉ một trận.
Ông ta nghĩ chuyện Long Dạ Tước khấu trừ đơn đặt hàng của ông ta là có liên quan đến những chuyện mà con gái ông ta làm.
Hiện giờ nhà họ Tô đã ngã xuống đáy, còn định đưa công ty ra thị trường, đúng là không biết lượng sức.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha, Long Dạ Tước ném một quyển sách cho cô xem.
Tô Lạc Lạc cầm sách lên đọc, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Long Dạ Tước đang làm việc trong phòng sách, không nghe thấy tiếng chuông.
Tô Lạc Lạc đành phải đi tập tễnh đến cửa xem video giám sát, thấy có một cô gái vừa cao gầy lại vừa thời thượng đang đứng trước cửa nhà, hô lên với camera trước mặt: “Dạ Tước, em là Tĩnh Như, anh