Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước bế lên xe, đi thẳng đến một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố.
Tô Lạc Lạc đi theo anh nhiều lần, cũng coi như đã biết nhiều sự đời nên khi đến nhà hàng cao cấp như vậy cô cũng không có gì câu nệ.
Tuy nhiên nếu ăn ở đây, cô không thể để Long Dạ Tước bế cô đi nữa, đành phải đi tập tễnh.
Long Dạ Tước đặt phòng ăn có cửa kính sát đất có thể nhìn thấy toàn cảnh một trăm tám mươi độ.
Ngoài cửa sổ là một vườn cây nhân tạo, tầm nhìn không tệ.
Tô Lạc Lạc đứng trước cửa sổ cực lớn này, vui vẻ thoải mái thưởng thức cái hồ nhân tạo cách đó không xa.
Người phục vụ đến, Long Dạ Tước gọi đồ ăn luôn, bởi vì anh biết rõ cô thích ăn cái gì.
“Anh đi toilet, em không được chạy lung tung đấy.” Long Dạ Tước nói về phía cô.
Tô Lạc Lạc buồn cười, nói: “Chân em đã bị thương thế này rồi, em còn đi đâu được nữa?”
Long Dạ Tước ngẫm lại thấy cũng có lý, nếu cô không muốn bị thương thêm, thì sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đây thôi.
Thân hình thon dài của Long Dạ Tước cất bước đi về phía toilet, nhưng khi anh ra khỏi toilet nam thì thấy một cô gái đang rửa tay trước mặt.
Long Dạ Tước nhìn bóng người phản chiếu qua gương trên tường, anh nhíu mày lại, đột nhiên nắm lấy tay cô gái: “Chẳng phải anh đã nói em đừng chạy lung tung sao?”
Cô gái kia kinh ngạc quay đầu lại, một gương mặt tương tự Tô Lạc Lạc đến chín mươi phần trăm hiện ra trước mặt Long Dạ Tước, anh lập tức nhận ra cô gái này không phải Tô Lạc Lạc.
Long Dạ Tước vội buông tay ra, kinh ngạc nhìn cô gái kia thật kỹ, xin lỗi một tiếng: “Rất xin lỗi!”
Mà khi cô gái kia nhìn thấy khuôn mặt của Long Dạ Tước, cũng sợ ngây người.
Hôm nay Long Dạ Tước mặc một chiếc sơ mi đen và quần tây, dáng người cao lớn cuồng dã.
Gương mặt anh đẹp trai bất phàm, càng khiến cô gái kia vừa nhìn thấy đã động lòng.
“Anh là… Anh Long! Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp được anh ở đây.” Cô gái kia đột nhiên nhận ra anh, người đàn ông thần thoại của giới kinh doanh.
Chỉ cần là người ở giới kinh doanh, làm sao không biết anh được?
Ánh mắt Long Dạ Tước còn dừng lại trên khuôn mặt của cô gái giống Tô Lạc Lạc như hai giọt nước này.
Bất kể là dáng người, hay là gương mặt đều giống nhau, có lẽ cô ta với Tô Lạc Lạc chỉ khác nhau về khí chất.
Vừa nhìn đã biết cô gái này có xuất thân là đại tiểu thư nhà giàu, còn trên người Tô Lạc Lạc lại toát ra hơi thở chân thật tự nhiên của một cô gái bình thường.
Cô gái kia bị Long Dạ Tước nhìn đến mức không được tự nhiên, xấu hổ đỏ mặt lên, ánh mắt giờ phút này của Long Dạ Tước đã khiến cô ta hiểu lầm.
Cô ta cứ tưởng Long Dạ Tước coi trọng mình, vì dù sao thì một người đàn ông nhìn một người phụ nữ không chớp mắt như vậy, chắc chắn là cảm thấy hứng thú với người ta.
Mà cô gái này cũng tự nhận mình xinh đẹp xuất chúng, có thể hấp dẫn được sự chú ý của Long Dạ Tước cũng là chuyện hợp lý.
Cô gái quyến rũ chớp mắt, mà lúc này Long Dạ Tước cũng thu hồi ánh mắt lại, gật đầu với cô ta một cái sau đó cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng tuấn mỹ của anh biến mất khỏi chỗ ngoặt ở hành lang, cô gái phía sau thở hắt ra một hơi, trên gương mặt xinh đẹp lập lòe sự kích động và mừng thầm.
Không ngờ cô ta vừa về nước đã có thể ngẫu nhiên gặp mặt người đàn ông giàu nhất nước như vậy.
Xem ra, sau này cô ta chỉ cần tìm thêm một cơ hội gặp mặt ngẫu nhiên như vậy mới được.
Anh ấy nhất định sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay mình được, mình phải bắt lấy người đàn ông này, cô ta tự tin nghĩ.
Cô gái này tên là Đan Oánh, con gái một của châu báu Đại Hưởng.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha, lấy một quyển tạp chí bên cạnh ra xem.
Cửa mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Long Dạ Tước đang đi vào.
Mà Long Dạ Tước cũng nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Tô Lạc Lạc bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi nổi da gà, cô chớp mắt, hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”
“Sáng nay em nói với anh một câu là có tin trên thế giới này có hai người rất