Ba giờ sáng, cô xấu hổ từ phòng khách sạn đi ra, một bóng hình gợi cảm quyến rũ mê người từ phòng bên cạnh bước ra, Đại tiểu thư nhà họ Tô, Tô Vũ Phỉ.
Lúc này trong mắt nàng lộ ra sự oán hận cùng buồn bã tột cùng.
– Vì sao lâu như vậy?
Cô ta cắn răng hỏi.
Nước mắt cô còn chưa khô, mái tóc dài cũng không che được dấu hôn loang lổ trên chiếc cổ trắng của cô, cố cắn rằng nói
– Đưa tiền cho tôi.
– Hỏi ba đi.
Cô gái mặc kệ cô, đẩy cửa vào phòng, dưới ánh trăng chiếu vào phòng cô ta nhìn thấy bóng người đàn ông đang nghiêng người ngủ vẫn đẹp mê người.
Cô lập tức vui sướng nằm bên cạnh anh, tay chủ động choàng lên thắt lưng của anh, cảm nhận tàn dư lửa nóng trên người anh.
Tô Lạc Lạc chạy như điên từ khách sạn ra ngoài.
Cô vừa khóc vừa gọi điện thoại cho ba mình.
Cô hoàn thành nhiệm vụ, để ông ta đem tiền đến.
Bên kia giọng Tô Vĩ Khâm tỉnh tháo, ông ta cam đoan:
– Sáng mai, ba sẽ gửi cho con.
– Con muốn hiện giờ.
Tô Lạc Lạc nức nở nói.
– Được rồi, chốc lát nữa sẽ đến tài khoản của con.
Tô Lạc Lạc ngăn một cái taxi ở cửa khách sạn quay về bệnh viện.
Cô ngây ngốc nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên di động vang lên, nàng cầm lấy thấy là bác sĩ điều trị cho mẹ mình vội vàng nghe điện thoại:
– Alo, bác sĩ Lý.
– Tô tiểu thư, có một tin tức không tốt muốn nói với cô.
– Mẹ cháu làm sao vậy?
– Mẹ cháu vừa mới qua đời.
Giọng bác sĩ Lý rất bình tĩnh.
Chỉ là trái tim cô lạnh ngắt như rơi xuống hầm băng.
Cô run rẩy nắm chặt di động, có tiếng tin nanh báo, tài khoản của cô vừa mới có một trăm vạn tiền mặt chuyển đến.
– Mẹ…
Cô ngồi phía sau taxi, khóc cực kỳ bi thương.
Lái xe taxi tốt bụng tăng tốc đưa cô đến bệnh viện.
Tất cả đều chậm, dù cô dùng thân thể đối lấy một trăm vạn cũng không cứu được mẹ mình.
Trên đường đến bệnh viện, cô đưa tay sờ lên cổ, vòng cổ có ảnh cô chụp với mẹ không thấy.
Nháy mắt, nước mắt của cô giống như chuỗi trân châu bị đứt rơi không ngừng.
Chẳng lẽ là ý trời sao?
Ý trời muốn