Dì Lưu nấu xong bữa tối rồi rời đi, trên bàn cơm, Lâm Thiển Hạ bế theo con gái ngồi đối diện với người đàn ông, chuẩn bị dùng bữa.
Chỉ là nhà cô toàn nấu những món ăn bình thường, không được phong phú như ở nhà hàng cao cấp.
“Để anh phải chịu khổ rồi, em không chuẩn bị gì cả.
” Lâm Thiển Hạ áy náy nói.
Anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, mà cô đến cả một bữa ăn ngon cũng không thể chuẩn bị để chiêu đãi anh.
Quyền Quân Lâm cong môi cười, “Anh thấy rất ngon, mang hương vị gia đình.
”
Lâm Thiển Hạ rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Bộ phim chắc cũng khai máy rồi, em thấy sao?” Quyền Quân Lâm quan tâm hỏi.
“Khá thuận lợi.
” Lâm Thiển Hạ mỉm cười, cho dù ở đoàn phim cô có phải chịu ấm ức gì đi nữa, cô cũng không thể nói cho anh biết.
Vì anh đã giúp cô quá nhiều rồi.
“Có ai nói bậy bạ gì hay là bắt nạt em không?” Quyền Quân Lâm tò mò hỏi, đột nhiên cô được làm nữ chính, anh sợ ai đó sẽ nhìn không thuận mắt cô.
“Không có.
” Lâm Thiển Hạ lắc đầu, không muốn anh lo lắng.
“Nếu xảy ra chuyện như thế, cứ nói cho anh biết, anh sẽ trao đổi với đạo diễn.
” Quyền Quân Lâm trầm giọng nói.
“Được, cảm ơn anh.
” Lâm Thiển Hạ đành phải nhận lấy ân tình này.
Cô gái nhỏ ăn uống rất nghiêm túc, bởi vì cô bé thực sự quá đói, với lại trong bữa cơm này cô không cần phải bận tâm vì điều gì hết.
Vì thế mà cô bé lớn lên mới mập mạp, dễ thương.
Quân Quyền Lâm đột nhiên hỏi: “Anh có nghe ai đó nói về gia cảnh của em thì mới biết chị gái cùng cha khác mẹ của em đã được gả cho một gia đình làm về trang sức phải không?”
Trái tim của Lâm Thiển Hạ căng ra, cô gật đầu: “Vâng.
”
“Công ty của ba em cũng rất lớn, tại sao em không nhờ tới sự giúp đỡ của họ?” Quyền Quân Lâm nheo mắt hỏi.
“Em… Em muốn dựa vào chính mình, không cần phụ thuộc vào người khác.
” Lâm Thiển Hạ hoảng sợ nói.
Cô không muốn anh biết cô có một người ba tàn nhẫn, còn có một cuộc sống khủng khiếp như vậy.
Nếu có thể, cô muốn quên đi hết những chuyện này, nói ra để nhận lấy sự thương hại của anh, cô không cần.
Bởi vì bây giờ cô không còn phải ôm nỗi tủi thân như trước đây nữa.
Quân Quyền Lâm thấy cô không muốn nói sự thật cho mình biết, anh cũng không tiếp tục đặt câu hỏi nữa, anh gật đầu khen: “Em nghĩ như vậy là rất tốt, điều này có nghĩa em là một người độc lập và tự mình cố gắng.
”
Lâm Thiển Hạ mím môi cười: “Em sống một mình cũng không tệ.
”
“Nếu cần giúp đỡ, cứ đến tìm anh.
” Quyền Quân Lâm tiện thể nói một câu, anh muốn cô ghi nhớ những lời này.
“Cảm ơn anh, hiện tại em vẫn rất tốt, nhờ sự giúp đỡ của anh, em mới có thể đóng vai nữ chính, đây là điều mà trước đó em không dám nghĩ tới.
” Lâm Thiển Hạ vô cùng biết ơn nói.
“Chỉ cần em cố gắng, anh tin em sẽ được nhận nhiều vai nữ chính hơn nữa trong tương lai, anh tin tưởng năng lực của em.
” Quyền Quân Lâm khích lệ.
Lúc này, cô nhóc ở bên cạnh đã ăn no nê, hai người nhìn qua không khỏi thích thú.
Cô bé có chút xấu hổ, đồng thời chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
“Nhan Nhan, con ăn thế nào mà thành ra như vậy?” Lâm Thiển Hạ cười lấy khăn giấy lau miệng và khuôn mặt nhỏ nhắn cho cô bé.
Quyền Quân Lâm cũng cảm thấy rất dễ thương, trái tim anh trở nên mềm nhũn khi nhìn hai mẹ con thế này.
Nếu có thể, anh thực sự muốn chăm sóc họ đến hết đời, không để họ phải chịu thêm bất cứ ấm ức nào nữa.
“Ba ba, ba ôm con một cái đi.
” Cô nhóc lập tức làm nũng.
“Cả người con đều dính cơm, không được bắt chú ấy bế.
” Lâm Thiển Hạ không cho phép cô bé chạy vào lòng Quyền Quân Lâm, không muốn làm bẩn bộ vest đắt tiền của anh.
Nhưng mà, cô vừa dứt lời, người đàn ông đã đưa tay ra, ôm lấy cô bé vào lòng, cô bé mỉm cười và nhìn cô, “Ba rất thích con.
”
Lâm Thiển Hạ không nói nên