Sáu giờ sáng sớm, xe giúp việc của Lâm Thiển Hạ đến đón cô, hôm nay trợ lý của đạo diễn điện ảnh đã được cử đến, trên xe, Lâm Thiển Hạ đang đọc lại lời thoại với dáng vẻ rất nghiêm túc.
Chị Lý vẫn đi theo cô, hiện tại chị ấy cũng nhàn nhã vài phần, hai cô gái khác mà chị ấy quản lý cũng chưa nhân được kịch bản, bởi vậy mà chị Lý dồn hết sự quan tâm đến Lâm Thiển Hạ.
Chủ yếu chị ấy lo lắng rằng Lâm Thiển Hạ sẽ bị Lý Oánh trong đoàn làm phim bắt nạt.
Lâm Thiển Hạ là một người hiền lành nên chị ấy bắt buộc phải bên cạnh chăm sóc cô ấy.
Trong phòng hóa trang, Lâm Thiển Hạ đến rất sớm, cô ấy đang trang điểm, bên cạnh là Lý Oánh, hôm nay cô ta đến muộn, nay là cảnh diễn của Lâm Thiển Hạ với cô ta, nên nếu như cô ta vẫn chưa trang điểm xong cô bắt buộc phải ngồi đợi.
Hôm nay Lý Oánh đến muộn, chính là để Lâm Thiển Hạ ngồi đợi cô ấy, cô ta nói với chuyên gia trang điểm của mình: “Từ từ, không cần phải gấp gáp làm gì, tôi không cần phải vội vàng về nhà để gặp con mỗi ngày, cho dù cảnh này quay đến tối tôi cũng không sao.”
Cô ấy nói điều này chính là nói với Lâm Thiển Hạ, người đang ở bên cạnh mình, vẻ mặt của Lâm Thiển Hạ hơi thay đổi: “Chị Oánh, cảnh quay hôm nay là quay bối cảnh vào ban ngày.
Mong chị hợp tác một chút.”
“Nếu tôi không hợp tác thì sao? Tôi thích quay thế nào thì quay thế đó, không thì bảo đạo diễn đổi sang bối cảnh ban đêm là được!” Lý Oánh cười nhạo, đây cũng chính là muốn làm khó cô.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ lo lắng, nhưng cô đành chịu, Lý Oánh rõ ràng là cố ý.
Cuối cùng, đạo diễn cũng tới thúc giục, Lý Oánh đã trang điểm xong, hai người đi tới bối cảnh quay trước mặt, nhóm quần chúng bên cạnh đi tới đi lui, bọn họ bắt đầu diễn.
Lâm Thiển Hạ nói xong lời thoại, Lý Oánh cố tình giả vờ quên, một cảnh quay đến vài lần, Lý Oánh ngượng ngùng nói với đạo diễn, có một vài chuyện ảnh hưởng tới tâm trạng của cô ấy, trí nhớ của cô ấy không tốt cho lắm, vì vậy đạo diễn động viên cô ấy quay thật tốt.
Lâm Thiển Hạ đã quay cả buổi sáng mới chỉ quay xong một cảnh mà hôm nay sắp xếp tận năm cảnh quay.
Với tiến độ như vậy, tối nay cô ấy thực sự không thể về được.
“Chị Lý Oánh, mặc kệ chị có điều gì không hài lòng, chị có thể làm việc nghiêm túc được không?” Lâm Thiển Hạ cuối cùng cũng tức giận khi bị cắt lần thứ N.
Lý Oánh thấy cô gấp gáp, cô ta hừ một tiếng: “Đến lượt cô dạy tôi hay sao? Tôi thích quay thế nào thì quay thế đấy, có vấn đề à? Cô chỉ là diễn viên quèn bây giờ còn muốn dạy dỗ một minh tinh hàng đầu như tôi diễn như nào sao? Nực cười.”
Lâm Thiển Hạ hít một hơi thật sâu và quay người rời đi.
Cảnh thứ hai đã sẵn sàng, Lý Oánh tiếp tục giả ốm, thoáng chốc đã là năm giờ rưỡi, Tiểu San trợ lý của Lâm Thiển Hạ đưa điện thoại di động đến: “Chị Thiển Hạ, điện thoại của chị có ai gọi đến.”
Lâm Thiển Hạ cầm lên, thấy là của dì Lưu, cô nhanh chóng cầm lên: “Dạ, dì Lưu, sao vậy?”
“Thiển Hạ, khi nào cháu về! Đến giờ này Nhan Nhan bắt đầu tìm cháu rồi, vừa rồi dì có nói với nó là cháu sắp về, nó không có tin, bây giờ nó cứ khóc mãi, nó đã khóc mấy bận rồi, dì không dễ gì mà dỗ được con bé.”
Trái tim Lâm Thiển Hạ đau đớn, giờ phút này, cô thực sự đi không nổi, con gái cô càng ngày càng lớn, không giống như khi còn bé, cho dù cô rời đi bao lâu, con gái cô cũng sẽ không tìm cô, bởi vì dì Lưu cũng bên nó từ nhỏ, bây giờ con gái cô đã lớn hơn, nó đã biết tìm cô rồi.
“Ôi! Con bé lại khóc rồi, dì để cho Nhan Nhan nói chuyện với cháu nhé!” Nói xong dì ấy đưa điện thoại cho đứa trẻ đang oa oa khóc.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan, là mẹ, đừng khóc, mẹ sẽ về sớm.”
“Mẹ, mẹ về