Buổi quay phim của Lâm Thiển Hạ rất thành công, cô tập trung vào việc quay phim mà đã quên sinh nhật của mình vào ngày mai, vẫn là do người phụ tá của cô nhắc nhở, ngày mai tổ quay phim giúp cô làm một cái bánh ngọt thật lớn để chúc mừng cho cô.
Riêng Lâm Thiển Hạ cảm thấy có sinh nhật hay không cũng không sao hết, nhưng phần tâm ý của tổ quay phim như thế này, làm cho cô cảm thấy rất vui.
Đương nhiên chuyện này, cũng giúp cho Trương đạo diễn lấy cớ để gọi điện thoại cho Quyền Quân Lâm, ông ta cũng muốn có mối quan hệ tốt với kho châu báu này, sau này, chuyện ông nhờ anh ta đầu tư vào đoàn quay phim thì cũng càng dễ dàng nữa.
Quyền Quân Lâm đang làm việc trong phòng, thì nhận được cuộc gọi của Trương đạo diễn gọi đến.
“Trương đạo diễn, ông có chuyện gì à?” Quyền Quân Lâm vẫn rất coi trọng ông ta, anh lo lắng có phải Lâm Thiếu Hạ đã xảy ra chuyện gì rồi không?
“Tổng giám đốc Quyền, anh có bận gì không? Chuyện thế này, ngày mai là sinh nhật của Thiển Hạ đấy, chúng tôi quyết định muốn thay cô ấy mở một buổi tiệc sinh nhật, không biết tổng giám đốc Quyền có thời gian không, anh có thể ghé qua tham gia bữa tiệc được không?”
Tâm tình của Quyền Quân Lâm lập tức sung sướng: “Vậy hả? Các người định lúc nào thì bắt đầu buổi tiệc sinh nhật vậy?”
“Chúng tôi định bắt đầu vào xế chiều ngày mai, anh cũng biết ở nhà của Thiện Hạ còn có một đứa con, nên có lẽ buổi tối cô ấy cũng không có thời gian rảnh được.
”
“Được rồi, tôi sẽ đến đó.
” Quyền Quân Lâm đồng ý, dịp như vậy làm sao mà không có anh được chứ?
Hơn nữa, bây giờ anh lập tức đặt một căn phòng ở trong khách sạn tốt nhất tại trung tâm thành phố, chuẩn bị sẵn kế hoạch trước, chờ đến tối ngày mai, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho cô và anh cũng đưa con gái cùng đến chung vui.
Quyền Quân Lâm bật máy tính của mình lên, mở ra hình ảnh những viên đá hiếm thấy vừa nhập kho, anh nhìn thấy có một viên kim cương hồng chế tác thành mặt dây chuyền, mặt dây chuyền này vừa mới vận chuyển về nước hôm nay thôi, nó chuẩn bị sẽ nhập vào quầy bán.
Quyền Quân Lâm cầm điện thoại lên, gọi đến một dãy số điện thoại: “Alo, cậu lấy mặt dây chuyền kim cương hồng phấn mới nhập vào kia đưa lên văn phòng của tôi đi.
”
“Tổng giám đốc Quyền? Anh muốn tặng quà cho người ta sao?”
“Ừm!” Quyền Quân Lâm đáp lại một câu, rồi cúp máy, nửa tiếng sau, có một nhân viên chuyên môn đưa đến viên kim cương hồng phấn được chế tác thành mặt dây chuyền kia, hiện tại giá thị trường đang tăng cao, viên kim cương hồng phấn này đầu vào cũng được tính giá từ một tỷ trở lên rồi.
Quyền Quân Lâm kiểm tra một lần mới thấy thỏa mãn, viên kim cương này là quà sinh nhật của anh muốn tặng cho Lâm Thiển Hạ vào ngày mai, sau đó anh lại gọi cho trợ lý của mình đặt một bó hoa tươi, để ngày mai đưa đúng địa chỉ.
Ở trong văn phòng của Sở Trạch Hiên, Tống Liên,phụ tá của anh hôm nay ăn mặc vô cùng gợi cảm, cô ta cố ý phô trương thân thể và dung nhan của mình một phen trước mặt anh ta.
Gần đây Sở Trạch Hiên không chút cảm giác nào với Lâm Mộng Di, nhưng bây giờ anh bị trợ lý mình trêu chọc như thế, đương nhiên, anh không còn cơ hội với Lâm Thiển Hạ nữa rồi, cho nên anh cũng chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía người khác thôi.
“Tiểu Liên lại đây.
” Sở Trạch Hiên nói với trợ lý Tống Liên của mình.
Tống Liên lập tức đã phát hiện cái gì đó, cô cười càng thêm khêu gợi, bước đến: “Tổng giám đốc Sở, anh có chuyện gì à?” Giọng bắt đầu không ngớt õng ẹo.
Sở Trạch Hiên biết rất rõ, trợ lý có ý câu dẫn mình, chỉ cần anh đồng ý thì cô ta nhất định sẽ phục tùng theo.
Tay của Sở Trạch Hiên lập tức có ý đồ xấu sờ soạng ngang eo của cô một cái, sau đó nắm lấy tay của cô, rồi kéo cô vào ngực mình.
Cơ thể của Tống Liên mềm nhũn ra, cả người ghé sát vào ngực của anh ta, vô lực phong tình đánh anh ta một cái: “Tổng giám đốc Sở, anh thật đáng ghét mà.
”
Đầu của Sở Trạch Hiên khi nghe được giọng xốp giòn của cô ta, anh ta lập tức ôm Tống Liên đang ở trong ngực mình, rồi bế vào phòng nghỉ bên cạnh của anh.
Sau đó, Tống Liên chỉ nhìn ánh mắt của Sở Trạch Hiên, con ngươi kia giống như keo sơn, rồi nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta ngạc nhiên nói: “Tổng giám đốc Sở, anh cũng không uống cái kia sao? Vậy em có cần uống thuốc hay không?”
Sở Trạch Hiên nhìn thân thể của Tống Liên, eo mảnh mông tròn, xem cũng có thể sinh được con cái, nên anh cúi thấp người xuống, nắm cằm của cô ta, nói: “Tiểu Liên, sinh một đứa con trai cho anh, anh cam đoan sẽ không bạc đãi em.
”
Ánh mắt của Tống Liên vừa mừng vừa sợ,