Khi Lâm Thiển Hạ trở về nhà, dì Lưu tò mò hỏi cô đã đi đâu.
Lâm Thiển Hạ trả lời một cách qua loa, nhưng cũng không dám nói là cô đã đến chăm sóc người đàn ông đó.
Ban đêm, Lâm Thiển Hạ không thể ngủ được và nhóc con đang xoay tròn trong lòng cô.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con giống hệt người đàn ông đó.
“Mẹ ơi, khi nào ba mới có thể ngủ chung với chúng ta? Con nhớ ba lắm!” Cô bé thì thầm dịu dàng đầy đáng yêu.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ như bị kéo căng ra, con gái của cô chỉ còn nhỏ, nếu con bé lớn lên thêm một chút chắc chắn sẽ cần một người ba.
Chẳng lẽ cô có thể buông bỏ mọi thành kiến mà chấp nhận người đàn ông này sao?
Lâm Thiển Hạ cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to đen láy của con gái, buột miệng trả lời: “Được, vậy thỉnh thoảng, mẹ sẽ dẫn con đi gặp chú ấy.”
“Mẹ ơi, mẹ cãi nhau với ba à!” Nhóc con nhạy cảm hỏi.
Lâm Thiển Hạ thật sự không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con gái, nhưng nhóc con không phải người không hiểu chuyện, trái tim nhỏ của cô bé thậm chí còn cảm nhận được giữa cô ấy và Quyền Quân Lâm có gì đó không ổn sao?
“Không! Chỉ là chú ấy rất bận.” Lâm Thiển Hạ dỗ dành con gái.
“Con muốn gặp ba! Ngày mai con có thể gặp ba được không?” Cô bé mong đợi được gặp ba ngày càng nhiều hơn.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ nghĩ, người đàn ông này đã uống thuốc, cô không biết đêm nay anh có hạ sốt được hay không?
“Được rồi, vậy con ngủ sớm đi.
Sáng mai chúng ta cùng đến gặp chú ấy!” Lâm Thiên Hạ xoa xoa đầu nhỏ của con gái, an ủi.
“Thật à! Mẹ, mẹ không được nói dối con!”
“Không nói dối con đâu.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười.
Nhìn con gái dần chìm vào giấc mộng, cô xoay tới xoay lui cũng không ngủ được, trong đầu cô hiện lên hình dáng của Quyền Quân Lâm đứng trong mưa hôm nay.
Tại sao anh lại làm như vậy? Anh thật sự không nỡ xa con gái sao? Hay là…
Hay là vẫn còn có chút tình cảm với cô? Là sự áy náy? Hay là muốn nhận được sự tha thứ của cô?
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Tuy không biết con gái là của mình nhưng anh đã chăm sóc con gái cẩn thận trong hai ngày, đồng thời cũng chủ động liên lạc với cô.
Điều này cho thấy tấm lòng của người đàn ông này rất tốt.
Trong thời gian sau đó, anh tiếp cận cô từng chút một, để cô từ cô gái thứ n thành cô gái duy nhất.
Tất cả những điều này đều là công lao của anh.
Trong cuộc sống bình thường, anh cũng hết lòng chăm sóc cô.
Khi anh không biết thân thế của con gái cô thì anh đã xem con gái của cô như ruột thịt, dù thế nào đi nữa cũng có thể chứng minh được một chuyện người đàn ông này là một người tốt.
Vì vậy, chuyện bốn năm trước có thể được xem như là do hiểu lầm, anh say rượu đi nhầm phòng, đêm đó cô cũng bị bỏ thuốc.
Ngay cả khi anh không bước vào phòng của cô thì đó cũng sẽ là một người đàn ông khác, vì vậy số phận đêm đó cô cũng phải cam chịu mà thôi.
So với những người đàn ông khác, nếu là anh thì trong lòng cô cảm thấy tốt hơn.
Lâm Thiển Hạ suy nghĩ rất nhiều và mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô lại gặp phải một cơn ác mộng khác, trong giấc mơ Quyền Quân Lâm được đưa đến bệnh viện một cách gấp gáp và ở trong tình trạng nguy hiểm.
Lâm Thiển Hạ bị đánh thức bởi giấc mơ này.
Cô liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ sáng, cô toát mồ hôi lạnh, nhóc con bên cạnh vừa dễ thương lại ấm áp như một chú mèo con.
Lâm Thiển Hạ đứng dậy mặc quần áo, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp nhìn về biệt thự của Quyền Quân Lâm.
Cô vẫn muốn gặp anh nhưng không biết bây giờ anh đi như thế nào.
Lâm Thiển Hạ đánh thức con gái của cô dậy, mỗi buổi sáng nhóc con luôn nằm ì.
Khi nghe cô nói đi thăm ba thì nhóc con đã nhanh chóng lật người ngồi dậy.
Lâm Thiển Hạ nhìn