Ngồi vào bàn ăn, nhóc con thích sờ chỗ này bò chỗ kia, Quyền Quân Lâm luôn đưa tay bảo vệ ở bên cạnh cô bé, nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Lâm Thiển Hạ đang ngồi trước bàn, cô đang uống một tách trà, thỉnh thoảng nhìn sự tương tác giữa con gái mình và người đàn ông bên cạnh.
Cô cũng cảm kích vì bản thân mình đã nghĩ thông suốt.
Nếu không thì con gái đã mất đi người ba này rồi, cô bé nhất định sẽ lại giống như trước kia, trở nên rụt rè và tự kỉ.
Có người đàn ông này, tính cách trước đây của con gái đã hoàn toàn thay đổi.
Trong bữa ăn, Lâm Thiển Hạ chỉ nở một nụ cười dịu dàng khi đối mặt với con gái, nhưng khi đối mặt với người đàn ông đối diện, cô vẫn kìm chế vẻ mặt, không có cách nào nhiệt tình với anh.
Cô bằng lòng để con gái của mình kết thân với anh là cô đã rất rộng lượng rồi.
Ăn xong nhóc con không chịu về nhà, bên cạnh quán ăn còn có công viên cây xanh.
Lúc này có rất nhiều trẻ con chạy chơi, có nhiều con diều bay lơ lửng khiến cô bé mắt tròn mắt dẹt nhìn ngắm, sau đó không quan tâm điều gì cả mà chạy sang phía bên bãi cỏ xanh kia.
Phía sau, Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm vội vàng đi theo, ánh mắt của Quyền Quân Lâm khóa chặt nhóc con, không cho phép con bé xảy ra bất kì chuyện gì cả.
Lâm Thiển Hạ lấy chiếc khẩu trang mà cô ấy mang theo hằng ngày từ trong túi xách ra, sau đó đeo vào.
Mặc dù bây giờ cô không quá nổi tiếng, nhưng việc bị người qua đường nhận ra vẫn có phần phiền phức.
Quyền Quân Lâm đã mua một quả bóng bay cho nhóc con và cô bé đã kiên nhẫn chơi với nó.
Quyền Quân Lâm đứng bên cạnh Lâm Thiển Hạ và nói với vẻ biết ơn: “Thiển Hạ, cảm ơn.”
“Đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ cho phép Nhan Nhan và anh ở cùng nhau thôi, còn giữa chúng ta vẫn nên giữ một khoảng cách!” Lâm Thiển Hạ cắn môi nói.
Trong mắt Quyền Quân Lâm lóe lên vẻ mất mát, nhưng anh cũng không vội, anh tình nguyện chờ cô hoàn toàn tha thứ cho anh.
Tập đoàn Sở Thị.
Sở Trạch Hiên và trợ lý Tống Liên lại đang chơi trò vụng trộm trong phòng làm việc.
Khi Tống Liên đang ăn một miếng trái cây đột nhiên cảm thấy buồn nôn và vội vàng bịt miệng và ném nó vào thùng rác.
“Sao vậy?” Sở Trạch Hiên có phần không hài lòng hỏi.
“Em cảm thấy hơi buồn nôn.” Tống Liên ôm ngực, nói với vẻ khó chịu.
“Buổi trưa đã ăn nhầm cái gì sao?” Sở Trạch Hiên nghĩ rằng dù sao cô ta cũng là người sắp mang thai đứa con của anh ta nên anh ta mới nhẫn nại quan tâm.
“Em cũng không biết…” Tống Liên nói xong liền nôn thêm hai lần, sau đó, cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Chủ tịch Sở, có phải là em có rồi không? Em có thai rồi nhỉ?”
“Cái gì? Em chắc chứ?”
“Có thể là em đang nôn nghén, để em đi kiểm tra thử xem.”
“Được rồi, mau đi kiểm tra xem có phải mang thai không.” Sở Trạch Hiên cũng vui mừng không thôi, nói như vậy là anh ta sắp làm ba sao?
Tống Liên được xét nghiệm ở hiệu thuốc gần công ty, lúc đầu cô ta cực kì tự tin, sau khi xét nghiệm thì vui mừng khôn xiết và cô ta đã có thai.
Cô ta nóng lòng muốn báo tin vui cho Sở Trạch Hiên, Sở Trạch Hiên đã vui vẻ gọi cô ta: “Tống Liên, em là bảo bối của anh.”
“Chủ tịch Sở, bây giờ em rất nhớ anh, em sẽ nhanh chóng quay lại văn phòng.”
“Được rồi! Quay lại đi! Bảo bối.” Sở Trạch Hiên lập tức xem Tống Liên như bảo vật vì cô ta có con.
Lúc Tống Liên quay lại công ty thì một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Lâm Mộng Di khóa xe, cô ta mang theo một phần điểm tâm chiều, từ sau sự kiện nhẫn kim cương, đã mấy ngày rồi Sở Trạch Hiên không về nhà.
Lâm Mộng Di cũng tự biết mình đã sai nên đã chọn hôm nay đến để xin lỗi anh ta, đồng thời đem theo loại bánh mà anh ta thích.
Lâm Mộng Di có vân tay nên cô ta có thể đi thẳng đến phòng làm việc của Sở Trạch Hiên, cô ta nhìn chằm chằm những con số dọc đường, chờ mong Sở Trạch Hiên tha thứ cho cô ta một chút.
Hôm nay cô ta cũng ăn mặc rất đẹp, trang điểm