Ông bà Quyền đang chuẩn bị đi về phía thang máy trong sảnh lớn thì đột nhiên bị một tiếng gọi mang theo sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên chặn lại.
“Bà thông gia, chắc chắn hai người chính là ông bà thông gia nhà họ Quyền rồi!” Giọng nói thân mật của Thiệu Thu thốt ra.
Bà Quyền lập tức kinh ngạc nhìn hai người xa lạ: “Hai người là ai?”
“Ồ! Chúng tôi là mẹ và em gái của Thiển Hạ.
Tôi là vợ kế của ba con bé, là mẹ kế của con bé.” Thiệu Thu đánh giá bà Quyền ở trước mặt thì bà ta mới phát hiện ra sự khác biệt giữa bà chủ quý tộc chân chính và bà ta.
Ông bà Quyền nhìn nhau.
Mặc dù họ đã nghe qua tin mẹ của Lâm Thiển Hạ đã mất, nhưng bọn họ vẫn không biết rõ chuyện về người mẹ kế này.
“Ồ! Hoá ra là thông gia! Thật thất lễ, tại sao hai người lại ở đây? Bà không đi lên tầng trên uống trà trước hay sao?” Bà Quyền lịch sự lên tiếng hỏi.
“Chúng tôi chỉ mới đến thôi mà! Chúng tôi còn chưa đi lên.
Tất nhiên nếu gặp được gia đình sui gia ở đây vậy thì chúng ta cùng đi thang máy lên thôi!” Thiệu Thu chẳng biết xấu hổ nói.
Dù sao ở trong mắt của bà ta, để có thể trèo lên gia đình giàu có này thì mặt mũi của bà ta còn đặt ở đâu được nữa? Lâm Mộng Di ở bên cạnh cũng lập tức giả vờ thành dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Chào chú, dì và ông nội!”
Ông Quyền thấy bà ta là người nhà của Lâm Thiển Hạ, ông ấy lập tức lên tiếng nói: “Được rồi! Bây giờ chúng ta đã gặp nhau, vậy chúng ta cùng đi lên tầng trên thôi!”
“Cảm ơn bác trai, thật sự là rất vinh hạnh!” Thiệu Thu mỉm cười nhìn bọn họ, lập tức nắm tay của con gái: “Mộng Di, chúng ta đi thôi.”
“Dạ được!” Lâm Mộng Di nhanh chóng đáp.
Trong một căn phòng được đặt trước ở trên lầu, Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm đang uống trà với Lâm Bằng.
“Bác trai và bác gái tới rồi sao?” Lâm Thiển Hạ tò mò hỏi một câu.
“Bọn họ vừa mới gọi điện thoại tới, nói là đã đến tầng trệt của khách sạn và bọn họ lập tức sẽ lên đây ngay.” Quyền Quân Lâm cười nói một câu, ôm cô nhóc ở trong ngực.
Anh cầm một ly nước ấm đưa tới bên cạnh miệng nhỏ của cô bé: “Nhan Nhan uống một ít nước đi.”
Cô nhóc cũng cảm thấy khát cho nên cô bé lập tức nghiêm túc uống vài ngụm nước.
Bởi vì cô bé đã nghịch qua vài món đồ chơi cho nên sợ vi khuẩn bám vào tay trong lúc ăn cơm, Quyền Quân Lâm ôm cô bé đi ra ngoài rửa tay.
Chỉ còn lại hai ba con Lâm Bằng ngồi ở đây, Lâm Bằng hơi hồi hộp cho nên chỉnh lại quần áo một chút, ông ấy nói với Lâm Thiển Hạ: “Thiển Hạ, ba mặc bộ quần áo này vẫn xem như ổn! Có khiến con mất thể diện hay không?”
“Ba, không sao đâu! Ba đừng lo lắng.” Lâm Thiển Hạ an ủi ông ấy một câu.
Mấy năm qua, cô cũng chưa từng làm tròn chữ hiếu ở trước mặt ông ấy.
Bây giờ khi trông thấy ông ấy, cô mới phát hiện hơn phân nửa bộ tóc đã chuyển sang màu xám, điều này khiến lòng cô mềm nhũn.
Dù thế nào đi chăng nữa thì ông ấy vẫn là người ba có ơn sinh thành và nuôi dưỡng cô, cô không thể không nhận ông ấy được.
Sau này, cô sẽ bên cạnh ông ấy cho đến khi tuổi cao sức yếu!
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó nhân viên phục vụ đẩy cửa vào.
Quyền Chính Hoa dìu ba mình tiến vào trong, từ phía sau giọng nói của bà Quyền vang lên ở ngoài cửa: “Mời bà thông gia vào trong!”
Lâm Thiển Hạ nghe xong, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía chiếc cửa, chỉ thấy một cặp mẹ con tiến vào phòng trước Tống Cầm, chính là Thiệu Thu và Lâm Mộng Di.
Sắc mặt của cô lập tức biến đổi, cô nhìn về phía ba mình, mà ngay lúc này Lâm Bằng cũng kinh ngạc nhìn qua: “Vì sao hai người lại tới đây?”
Lâm Thiển Hạ quan sát nét mặt của ba mình thì cô đã biết hai người kia không phải là do ba mình mời đến, mà chính bọn họ dày mặt tự mình chạy tới đây mà thôi.
“Anh Bằng, Thiển Hạ, chúng tôi cũng tình cờ ở gần đây cho nên quyết định tới cùng bữa cơm này với mọi người.” Thiệu Thu lập tức ngồi xuống bên cạnh chồng mình, còn Lâm Mộng Di cũng mặt dày mà ngồi xuống, ánh mắt cô ta tràn đầy sự ghen tỵ ẩn giấu nhìn về phía Lâm Thiển Hạ.
“Thiển Hạ.” Ánh mắt của Lâm Bằng hơi lo lắng nhìn về phía Lâm Thiển Hạ.
“Bây giờ hai người cũng đã đến rồi, vậy chúng ta cùng ăn bữa cơm này đi!” Lâm Thiển Hạ bình tĩnh nói.
Ánh mắt của Thiệu Thu giật mình, bà ta còn tưởng rằng Lâm Thiển Hạ sẽ tức giận tại đây! Nhưng lại không ngờ vậy mà ngay lúc này trông cô vẫn khá bình tĩnh.
Quả nhiên trong những năm qua, Lâm Thiển Hạ cũng đã trở nên khác trước.
“Quân Lâm và Nhan Nhan đâu rồi?”