– Để làm gì?
Tô Lạc Lạc tay cầm càng cua ngẩng đầu nhìn Hạ Tần, thấy cô đang nháy măt với cô ý bảo cô nhìn đằng sau.
Tô Lạc Lạc không khỏi quay đầu lại, bỗng chốc tầm mắt của cô bị đôi chân dài chặn lại, cô không thể không ngẩng lên nhìn…
Ôi!
Cô chút nữa bị dọa, Long Dạ Tước sao cũng ở đây.
– Ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi thì theo tôi về.
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
– Tôi… tôi còn chưa ăn xong, tôi vừa mới ăn.
Tô Lạc Lạc nói xong nhìn thoáng qua cả bàn hải sản cô vừa lấy còn chưa ăn được một phần ba.
Trong mắt Long Dạ Tước hiện lên sự tức giận.
Cô gái này mặc kệ con mình ngồi đây ăn một mình.
Có phải là sau khi ăn xong lại chuẩn bị đi quán ăn đêm lăn lộn?
Tô Lạc Lạc cầm khăn tay, xoa xoa tay dính đầy dầu mỡ, chờ cô lau xong cánh tay bị một cánh tay mạnh mẽ khác lôi kéo, cô lập tức bị kéo từ ghế ngồi lên.
Giây tiếp theo, giọng đàn ông tầm thấp bá đạo lên tiêng:
– Đi theo tôi.
– Này, tôi còn chưa ăn xong, tôi đã trả hơn ba trăm tệ một người.
Tô Lạc Lạc phản đối, nhưng biết người đàn ông này không tiếp tục để cô ăn, cô với lấy túi xách của mình.
Lúc này cả người cô đã bị người đàn ông kéo về phía cửa nhà hàng.
Hạ Tần muốn làm chút gì nhưng cô nên làm gì? Người đàn ông cao lớn như vậy mười cô cũng không đánh lại anh.
Cô chỉ có thể nhìn bạn tốt bị Long Dạ Tước lôi đi, sau đó thầm than, bàn hải sản này cô giải quyết thế nào.
Tô Lạc Lạc tức giận, cô thật sự tức giận.
Người đàn ông này trưa nay đã dùng giọng lạnh lùng đuổi cô đi, lúc này lại đang làm gì?
– Anh buông ra, buông ra, Long Dạ Tước… đồ hỗn đản.
Tô Lạc Lạc bắt đầu mắng.
Ở cửa nhà hàng, Tô Lạc Lạc sống chết không cùng anh đi ra ngoài.
Long Dạ Tước vòng tay qua hai chân cô khiêng lên.
Tô Lạc Lạc nuốt nước bọt, chân đạp loạn, không muốn bị anh