Long Dạ Tước vừa mới xuống xe liền thấy cảnh như vậy.
– Được rồi, được rồi, mẹ mau nghẹn chết, hai đứa nhanh đứng lên.
Tô Lạc Lạc nói.
Hai đứa trẻ vội mỗi đứa lôi một cánh tay của cô kéo lên.
Tô Lạc Lạc đứng lên vỗ vỗ bụi sau đó gõ trán chúng
– Ai cho hai đứa tuyệt thực? Nhỡ đói bụng thì sao?
– Mẹ bọn con không đói bụng, bọn con ăn đồ ăn vặt mẹ để trong phòng.
Tô Tiểu Hinh là một đứa trẻ thành thật.
Nhưng vừa xoay người thân thể bé nhỏ của cô đã bị người đàn ông phía sau nhấc lên cao:
– Cái gì, hai đứa bọn con dám nói dối ba?
Tô Tiểu Sâm không nói gì chỉ nhìn em gái.
Tô Lạc Lạc cũng buồn bực, cô sắp bị hai đứa nhỏ này hãm hại đến chết.
Nếu không phải chúng tuyệt thực, hôm nay cô đã không cần lãng phía ba trăm đồng tiền cho bữa ăn.
Nhưng làm cô không chịu được là bị người đàn ông này khiêng còn bị đánh mông.
Tô Tiểu Hinh lập tức cười khanh khách, ngồi trên khuỷu tay rắn chắc của ba, khuôn mặt đắc ý
– Ba, con và anh là người thông minh đó.
Long Dạ Tước làm sao có thể trách bọn chúng, ít nhất hai đứa nhỏ đã không nhịn đói đến lúc này.
Nhìn khuôn mặt nhỏ dễ thương của con gái, Long Dạ Tước nhịn không được hôn lên má cô bé
– Được, giờ chúng ta đi ăn tối.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong một bàn sáu món mặn một món canh.
Hai đứa bé cũng rất đói, lúc này không cần Tô Lạc Lạc bón cầm thìa ra sức ăn.
Cơm và nước canh dính trên miệng giống như con mèo tham ăn.
Tô Lạc Lạc cũng im lặng ăn cơm, ngẩng đầu gắp thức ăn hoặc nhìn bọn trẻ, ánh mắt của cô không tự động nhìn người đàn ông đối diện.
Long Dạ Tước thật ra nhìn cô nhiều hơn, khuôn mắt nhỏ nhắn của nàng banh ra, ra vẻ không vui, lại hơi chút tức giận.
– Mẹ, sao mẹ không nói chuyện với ba?
Tô Tiểu Hinh ngạc nhiên nhìn mẹ, từ lúc ba mẹ trở về cô bé phát hiện họ chưa nói cùng nhau câu gì.
– Ngoan, ăn cơm