Tô Lạc Lạc biết như vậy là không công bằng với bọn trẻ, nhưng Long Dạ Tước nói đúng lừa bọn họ nhất thời không lừa được lâu.
Bọn chúng sớm hay muộn cũng phát hiện.
Hai người họ không có gì để nói nhiều, càng đừng nói về sau sống chung một chỗ.
Trong lòng Tô Tiểu Sâm cũng không vui.
Vốn cậu tưởng tìm được ba, mẹ sẽ không phải vất vả chăm sóc bọn họ, có chỗ dựa vào.
Nhưng, thế giới của người lớn cậu vẫn không hiểu, vì sao ba lại không thể sống cùng mẹ.
Hai đứa bé biết được sự thật đều có chút mất mát, ăn cơm xong Tô Lạc Lạc dẫn bọn trẻ ra ngoài đi dạo.
Đi bộ về Tô Tiểu Sâm nói với cô câu bé muốn ngủ với em gái không muốn ngủ cùng ba mẹ.
Biệt thự của Long Dạ Tước vốn có thiết kế phòng cho trẻ con, nhưng đủ lớn cũng đủ hai đứa trẻ tạm thời ngủ cùng nhau, sau này sẽ đặt thêm giường.
Tô Lạc Lạc thấy con trai tự lập như vậy cô cũng an tâm.
Cô nghĩ Hạ Tần nói đúng, về sau cô coi nhà của Long Dạ Tước là một khách sạn là được.
Buổi tối, Tô Lạc Lạc đưa hai đứa bé lên giường, nhìn hai đứa nhỏ trong lòng cô cảm tháy thỏa mãn và tự hào.
Hôn lên trán hai con,
– Được rồi, ngủ đi, sáng mai gặp lại.
– Sáng mai gặp lại, mẹ ngủ ngon.
Tô Tiểu Hinh vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ.
Tô Lạc Lạc đứng dậy, bật đèn ngủ sau đó ra ngoài.
Cô vừa đi Tô Tiểu Hinh lập tức nghiêng người cùng anh trai nói chuyện phiếm.
– Anh, chúng ta có cách nào để ba mẹ sống cùng không? Em không muốn họ tách ra, cũng không muốn ba cưới dì hư kia làm mẹ kế.
Tô Tiểu Sâm híp mắt nói
– Chúng ta nghĩ cách để họ sống cùng một chỗ đi.
– Nhưng, có cách nào đâu.
Tô Tiểu Hinh não nhỏ như hạt dưa chưa nghĩ ra cách gì.
Tô Tiểu Sâm chớp chớp mắt
– Ba nói, trong vòng hai năm họ sẽ không tách ra, như vậy trong hai năm