Đi vào thư phòng, hoàng hôn khiến cho căn phòng hơi u ám.
Anh ngồi trước bàn làm việc, khoanh tay vẻ mặt lạnh lùng như đế vương, tràn ngập uy nghiêp và áp lực.
Tô Lạc Lạc đóng cửa, nhìn không rõ biểu tình của anh, nhưng ánh mắt lại rất dọa người.
– Cô không có gì để nói với tôi sao?
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu hỏi.
– Tô Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô, sau này không được đưa bọn trẻ con đến nhà người đàn ông kia.
– Vì sao?
– Tôi không thích
Long Dạ Tước nghiến răng nghiến lợi nói.
– Anh ta không phải là người xấu.
Tô Lạc Lạc cảm thấy anh không nói lý lẽ.
Long Dạ Tước cắn răng tức giận hừ một tiếng:
– Tôi mặc kệ anh ta là người nào, tóm lại nếu cô dám tiếp tục mang bọn trẻ đến nhà anh ta, vậy thì cô mơ mà gặp lại con tôi.
Tô Lạc Lạc sợ tới mức cả người run lên, tức giận phản bác:
– Tôi chỉ hi vọng khi tôi làm việc có thể chăm sóc bọn trẻ việc này có gì không tốt sao?
– Tôi sẽ không can thiệp vào công việc của cô.
Dưới ánh hoàng hôn, giọng anh lạnh vô tình như băng
Tô Lạc Lạc tức giận, người đàn ông này chẳng lẽ không thể hiểu cô một chút sao? Cô cắn môi nói:
– Nhưng tôi làm việc ở nhà của Dạ Trạch Hạo có thể làm việc đến muộn, tôi làm sao với bọn nhỏ bây giờ?
Ánh mắt của anh nham hiểm hung ác, cười lạnh nói:
– Cô có thể chọn cách không đi làm.
Trước kia Tô Lạc Lạc đúng là có thể vì bọn trẻ con mà không đi làm nhưng bây giờ cô lo lắng nếu cô không đi làm tương lai người đàn ông này cướp bọn trẻ đi cô căn bản không có quyền lên tiếng.
– Tôi cần làm việc nhưng tôi sẽ cố gắng dành thời gian chăm sóc bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc nói xong xay người đẩy cửa, khi cô nắm then cửa đột nhiên quay lại nói:
– Hôm nay anh bảo tôi giặt chăn ga cho anh không phải sao?
Long Dạ Tước ừ một tiếng trầm giọng hỏi:
– Giặt thế nào?
– Tôi… tôi vội cho nên tôi giặt bằng máy giặt….
Tô Lạc Lạc cắn môi rụt rè như một đứa trẻ mắc lỗi.
Anh đứng lên đi đến gần cô, đến trước mặt cô, anh lạnh lùng nhìn cô, ra lệnh:
– Ngày mai lại giặt lại lần nữa.
Tim Tô Lạc Lạc run lên, nhưng thật sự không giấu được, cô chỉ có thể chủ động nhận sai:
– Thật xin lỗi, hôm nay tôi dùng sai máy giặt, nên đã giặt hỏng bộ chăn gia kia của anh…
Phòng làm việc vốn đã lạnh lẽo và tối tăm, khi Tô Lạc Lạc nói xong những lời này áp suất thấp đến mức người ta không thở nổi.
Tô Lạc Lạc đang chờ anh tức giận nhưng lại nghe được một câu nói lạnh lùng:
– Vậy đền đi! Một trăm năm mươi vạn, đền tôi mỗi tháng mười vạn.
Thương nhân quả nhiên vẫn là thương nhân, rõ ràng bộ ga gối anh ta đã dùng lâu như vậy, vẫn có giá môt trăm năm mươi vạn.
Tô Lạc Lạc không phục vội vàng nói:
– Tôi không đền, rõ ràng anh đã nói chỉ một trăm hai mươi vạn.
Giờ còn tăng giá.
Lúc này anh giơ tay bật đèn, ánh sáng bất ngờ khiến Tô Lạc Lạc không mở mắt ra được vội dùng tay che.
Giây tiếp theo trên đầu cô bao phủ một bóng đen.
Cô còn chưa phản ứng kịp anh đã hung hăng ấn cô vào vách tường.
Dưới ánh đèn sáng, cô cuối cùng thấy rõ lửa giận trong mắt anh.
Đồng tử của anh co rut, tản ra hơi thở lạnh lùng, đôi môi gợi cảm của anh cười lạnh:
– Một trăm vạn là tiền ga gối, còn năm mươi vạn là bồi thường tổn thất tinh thần của tôi, như vậy đã là ưu đãi cho cô.
– Anh…
Tô Lạc Lạc không nói được gì.
Một trăm năm mươi vạn? Chẳng lẽ cô làm việc cho Dạ Trạch Hạo một năm rưỡi mới có thể đền được bộ ga gối này
– Tôi sửa cho anh được không?
Tô Lạc Lạc nuốt hết tức giận xuống cười gượng hỏi.
Đặt cô lên tường, Long Dạ Tước mới phát hiện cô cũng rất tinh tế và xinh đẹp, khuôn mặt đang ngẩng lên vì tức giận hơi ửng đỏ, hai cánh môi anh đào khẽ mở dưới anh ssáng rực rỡ lấp lánh như ánh