Tô Lạc Lạc đang muốn quay đầu lại, cô cảm giác trên đầu có một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, cô mặc kệ, hỏi con trai:
– Vậy bọn con có thích mẹ cùng chú Dạ đến đón không?
– Thích.
giọng non nơt của hai đứa trẻ đồng loạt trả lời.
– Vậy được, sau này khi mẹ và chú Dạ có thời gian sẽ đến đón bọn con.
– Mẹ, mẹ và chú Dạ nói chuyện yêu đương sao? Hai người sẽ sống cùng nhau sao?
Tô Tiểu Sâm hỏi giống như người lớn.
Mặt Tô Lạc Lạc bông đỏ lên cười con trai cô đang nói đi đâu vậy? Chuyện không hề liên quan gì.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang tao nhã ăn cơm đối diện bỗng cứng đờ, lạnh lùng nhướng mày nhìn cô.
Tô Lạc Lạc thấy anh nhìn, thấy anh cũng có hứng thú.
Tốt! Tô Lạc Lạc cung không phải cô gái không ai thích.
Cô lập tức cười vui vẻ tự tin nói
– Rất có thể.
– Oa, nói vậy, chú Dạ có thể trở thành ba sau của bọn con?
Tô Tiểu Hinh vỗ tay cười vui vẻ.
Tô Tiểu Sâm thì giơ tay vỗ vỗ vai mẹ:
– Mẹ cố lên, mẹ xinh đẹp như vậy chú Dạ nhất định thích mẹ.
Tô Lạc Lạc cười rộ lên ngẩng đầu ánh mắt khiêu khích nhìn người nào đó.
Chỉ thấy đôi mắt người đàn ông vẫn sâu thẳm như mực , sắc mặt vẫn khó coi như vậy.
Tô Tiểu Sâm lập tưc nhìn ba nói:
– Ba, mẹ cùng chú Dạ nói chuyện yêu đường, ba không ghen chứ?
Trong mắt Long Dạ Tước hiện lên sự khinh thường, ngoài miệng không để ý nói:
– Không.
Tô Tiểu Sâm tuổi quá nhỏ căn bản không nhìn ra tâm trạng của ba mình, cậu bé có hơi chút mất mát.
Xem ra, ba thật sự không thích mẹ sao? Nếu không, sao ba không ghen?
Tô Lạc Lạc bỏ một chiếc đùi gà vào bát con trai, nói với con:
– Tiểu Sâu, ăn đùi gà đi.
Phải ngăn cậu bé tránh cậu bé nói nhiều.
Cơm nước xong, Tô Lạc Lạc tắm cho con gái, Tô Tiểu Sâm đến phòng Long Dạ Tước tắm.
Đúng 9 giờ hai đứa bé lên giường, còn một tháng nữa là chúng được nghỉ hè.
Nghĩ đến hai tháng hè dài, nhất định ba mẹ nào cũng đau đầu.
– Mẹ, ngủ ngon.
Tô Tiểu Hinh đã buồn ngủ không mở được mắt.
– Ngủ ngon.
Tô Lạc Lạc hôn lên trán cô bé, cũng hôn lên trán con trai một cái:
– Ngoan, ngủ ngon.
Hai đứa bé có thời gian chơi và ngủ rất giống nhau, trong chốc lát hai đứa bé kia đã chìm vào giấc mộng.
Tô Lạc Lạc đắp chăn cho chúng xong cô đóng cửa quay về phòng mình.
Hôm nay cô cũng cực kỳ mệt mỏi, cô tắm xong rồi leo lên giường ngủ.
Ở phòng ngủ chính, dưới ánh đèn màu vàng một bóng người mặc áo ngủ tơ màu đen ngồi trên chiếc sô pha trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài đang cầm một lý rượu vang, mái tóc đen lòa xòa trên trán, khuôn mặt điển trai, màu đỏ của rượu phản chiếu ánh sáng sau đó chiếu vào đôi mắt anh, khiến cho đôi mắt sáng lập lánh.
Đây là một hình rất khêu gợi, giống như vương tước phương Tây tôn quý, như cấm dục lại tràn ngập sắc thái ám dục.
Long Dạ Tước híp mắt, thưởng thức vị ngọt và độ say của rượu vang như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Nhưng sắc mặt anh dần dần trở nên lạnh lẽo, bởi vì sự im lặng bốn phía khiến anh buồn bực.
Anh có dự cảm, cô gái này tình nguyện đền cho anh một trăm năm mươi vạn cũng tuyệt đối sẽ không đến phòng anh.
Chuyện này có lẽ thành truyện cười của người khác, làm anh buồn bực muốn bóp chết cô gái kia, giấu kín sự chê cười này.
Lần đầu tiên anh ám chỉ với một người phụ nữ, mà người phụ nữ này lại không để ý.
Đây chắc chắn là sự sỉ nhục không thể quên trong cuộc đời đầy ưu việt của anh.
Suy nghĩ này khiến ánh mắt đã tối sầm của anh lại lạnh lùng thêm vài phần.
Anh uống cạn ly rượu, cởi áo ngủ trên người, lộ ra thân hình rắn chắc cuồng dã, chuẩn bị đi ngủ.
Còn Tô