Tô Lạc Lạc cắn môi vội la lên:
– Nhanh lên, tôi phải đến đó trước 5 giờ 30.
Dạ Trạch Hạo ngừng cười, cầm điện thoại nói với cô:
– Đi thôi.
Tô Lạc Lạc đi theo anh ta ra ngoài, cô phát hiện nhân viên đều nhìn cô với ánh măt quái di Tô Lạc Lạc đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân làm bộ không nhìn thấy.
Tới dưới tầng Dạ Trạch Hạo ấn một chiếc xe màu trắng đang đỗ ở đây.
Tô Lạc Lạc thấy anh ta nhiều xe, nghĩ lại mình ngay cả một chiếc xe hơn mười vạn cũng không mua nổi.
Ngồi vào xe thể thao Dạ Trạch Hạo lái xe thẳng đến cửa ga ra.
Từ trung tâm thành phố đến trường học cũng chỉ nửa tiếng.
Lúc này vừa đúng 5 giờ 20, Tô Lạc Lạc xuống xe nhìn Dạ Trạch Hạo nói:
– Cám ơn, tôi về trước.
– Không việc gì dù sao cũng nhàm chán, tôi đi đón bọn trẻ với cô.
Tô Lạc Lạc lập tức run lênvài giây, lắc đầu nói:
– Không cần, tôi tự mình đi đón là được, lát nữa Long Dạ Tước đến đây.
Dạ Trạch Hạo nhíu mày
– Sao vậy, tôi còn phải e ngại anh ta?
– Anh ấy không thích anh tiếp cận bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Dạ Trạch Hạo hừ lạnh một tiếng
– Anh ta không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta chỉ cần bọn trẻ thích tôi là được.
Đang nói đột nhiên Tô Lạc Lạc thấy một chiếc xe Limousine quen măt đi về phía này, cô thầm căng thẳng, Long Dạ Tước đến rồi.
Ngồi ở ghế lại Long Dạ Tước nhìn thấy xe thể thao màu trắng trước mặt, Tô Lạc Lạc đang nói chuyện phiếm với người đàn ông kia, sắc mặt anh nháy mắt trầm đi, cô gái này không rời người đàn ông kia được sao, thật khiến anh buồn nôn.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đến cô nhỏ giọng nói với Dạ Trạch Hạo:
– Anh có thể đi về trước không?
– Khong thể.
Dạ Trạch Hạo khoanh tay cười nghiền ngẫm.
Tô Lạc Lạc thấy Long Dạ Tước nhìn cô một cái, sau đó đi vào trường học cô cũng vội vàng theo vào.
Trong trường học, hai đứa bé đã chuẩn bị sẵn nhìn thấy ba mẹ cùng nhau đến rất vui vẻ.
– Ba mẹ, hai người đến rồi.
Hai đứa bé một người lao về phía Long Dạ Tước một đứa lao về phía Tô Lạc Lạc.
Tô Tiểu Hinh thích ba bế, Tô Lạc Lạc cũng lâu rồi không bế con trai.
Tô Tiểu Sâm lại lớn hơn một ít, Tô Lạc Lạc hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé mấy cái trìu mến nhìn cậu.
– Mẹ, sau này mỗi ngày ba mẹ đều đến đón bọn con sao?
Tô Tiểu Hinh vui vẻ hỏi.
Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, Long Dạ Tước đáp rất nhanh:
– Đúng, sau này mỗi ngày ba mẹ sẽ đến đón các con.
– Thật vui, con thích ba mẹ cùng đến đón bọn con.
Tô Tiểu Hinh giống như con chó nhỏ ôm chặt Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc biết con gái mình là đứa bé bám người, lúc này cô đang bám cô.
Đi ra cửa trường học, Long Dạ Tước bế con gái đến xe anh, lúc này Tô Lạc Lạc mới chú ý xe của Dạ Trạch Hạo đã không còn ở đây cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi vào chiếc xe xa hoa của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc ngồi cạnh cửa sổ muốn tránh ánh mắt ghet bỏ kia.
Mười phút là về đến biệt thự.
Bọn trẻ xuống xe, lúc này trời chạng vạng, Tổ Tiểu Sâm cầm quả cầu đi ra bãi cỏ chơi, Tô Tiểu Hinh cũng đi theo.
Tô Lạc Lạc có chút mệt, thân thể mệt mỏi trong lòng cũng mệt mỏi, cô chuẩn bị lên tầng tắm giặt.
Khi tắm rửa cô mới phat hiện không mang theo áo ngủ, cô bọc một chiếc khăn tắm đẩy cửa ra.
Vừa đi ra ngoài vừa dùng khăn mặt lau tóc.
Nhưng…
Ánh mắt của cô lại bị một người đàn ông im lặng đứng trước cửa sổ làm cho kinh hãi hét lớn.
Giây tiếp theo cô ôm ngực phòng ai đó nhìn thấy.
Long Dạ Tước nhìn thấy ánh mắt kinh hãi như con nai của cô cười lạnh:
– Cô làm gì vậy?
– tôi đang muốn hỏi anh vào phòng tôi làm gì?
Tô Lạc Lạc buồn bực hỏi lại.
Cho dù là nhà