Tô Lạc Lạc mở to mắt, đang định dùng tay để phản kháng nhưng anh đã nhìn thấy và dùng tay cầm tay cô đẩy lên đỉnh đầu.
Lúc này ngoài thừa nhận nụ hôn của anh cô cũng không có lựa chọn nào khác.
Điên rồi, người đàn ông này dựa vào cái gì mà hôn cô?
Hơi thở đều là hơi thở của anh, hormone nam tính nồng đậm khiến cô khó thở.
Đầu càng lúc càng trống rỗng, đôi tay bị khống chế, cả người bị khóa lại, mà khoang miệng tất cả đều là hơi thở của anh khiến cô mơ màng.
Long Dạ Tước cũng không hiểu sao anh lại dùng cách này để trừng phạt cô.
Bởi vì vừa nãy khi cô giương miệng nhỏ lên cãi lại anh, khiến anh nghe thấy phiền, chỉ muốn ngăn cô không được nói.
Anh đã lựa chọn cách này.
5 năm trước ảnh hưởng không nhiều lắm, nhưng điều duy nhất anh nhớ rõ ràng chính là hơi thở của cô thật ngọt, thật ngon.
Lúc này, hương vị của cánh môi đỏ mọng vẫn ngọt ngào như cũ khiến cho anh không muốn ngừng lại, cơ thể anh có một khát vọng đang kêu gào.
Anh cũng không cố ý áp lực, mặc cho khát vọng này chiếm hết cơ thể mình cũng khiến cho nụ hôn của anh ban đầu là trừng phạt lúc này bắt đầu chậm lại, tinh tế thưởng thức.
Tô Lạc Lạc choáng váng, chỉ nghĩ đến một điều là ngăn tên hỗn đản này lại.
Cuối cùng cô nghĩ đến một cách, cô dùng hết sức nâng chân phải lên, thừa lúc người đàn ông không để ý, dùng sức đá vào bộ hạ của người đàn ông.
Một tiếng kêu rên vang lên, tay anh đang khống chế tay cô lập tức buông ra, cả người lui về sau mấy bước, khuôn mặt tuấn túc lúc này giống như mưa rền gió dữ giây tiếp theo có thể nuốt sống cô.
Tô Lạc Lạc nắm chặt tay, đôi mắt trong veo như mùa thua lúc này đang đầy lửa giận, ánh mắt quật cường nhìn anh giống như một con mèo hoang rất hung hãn.
Ánh mắt Long Dạ Tước lóe lên sự đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, cả người toát ra hơi thở nham hiểm hung ác
– Cô gái, cô là người đầu tiên khiến tôi bị đau.
– Đương nhiên, nếu anh hỗn đản như vậy, còn có lần sau tôi vẫn làm vậy.
Tô Lạc Lạc hừ một tiếng.
Lý trí của Long Dạ Tước lúc này cũng hoàn toàn thanh tỉnh.
Dục vọng trong mắt anh đã biến mất, khuôn mặt góc cạnh không nhìn ra cảm xúc.
– Nếu dám có lần sau, tôi tuyệt đối không tha cho cô.
Tô Lạc Lạc hơi trố mắt:
– Rõ ràng là anh bắt nạt tôi trước.
– Bắt nạt cô thì làm sao?
Long Dạ Tước nhìn cô cười lạnh nói.
– Quy định trước đó anh đưa ra thì sao?
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên hỏi.
– Đó đều là nhưng quy định dành cho cô, không liên quan đến tôi.
Nếu cô không muốn tuân thủ quy tắc của tôi, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Tô Lạc Lạc cảm thấy anh không tốt bụng như vậy, vội hỏi:
– Vậy tôi có thể dẫn bọn trẻ theo không?
– Đương nhiên bọn chúng sẽ sống cùng tôi, ngoài tôi và người giúp việc của tôi không ai được đến gần bọn trẻ.
Anh lạnh lùng nói.
Tô Lạc Lạc tức giận đến đỏ mặt:
– Anh…
– Trước cuối tháng, tôi muốn nhận được mười vạn của cô, nếu không có cô cứ thử xem.
– Tôi không có.
Tô Lạc Lạc không muốn đền cho anh ta, anh ta nói đền thì đền sao?
Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng, miệng cười tà ác:
– Tôi không ngại thịt thường.
Tô Lạc Lạc tức giận đến nghiến răng, cãi lại:
– Anh đừng có mơ!
– Vậy tôi chờ cô chuyển tiền.
Nếu không trả, tôi coi như cô đồng ý thịt thường.
Người đàn ông tà ác nói, thân dưới vẫn còn cảm giác đau đớn, anh cắn răng cảnh cáo:
– Lần sau khiến tôi đau tôi sẽ ép cô.
Tô Lạc Lạc trừng mắt, lửa giận trong mắt càng lúc càng nồng đậm, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như hoa hồng vì giận, đẹp nhưng có gai.
– Nếu anh dám tùy tiện hôn tôi tôi sẽ dám đá anh.
Cô không sợ anh.
Long Dạ Tước cắn răng không muốn chấp nhặt