Anh vốn chỉ biết cô sinh hai đứa nhỏ này nhưng khi xem ảnh bọn trẻ từ khi sinh ra đến giờ Long Dạ Tước mới cảm nhận được, mấy năm nay cô thật sự không dễ dàng gì.
Long Dạ Tước xem một ít ảnh đều là ảnh chụp hàng ngày của bọn trẻ, anh thấy anh bọn trẻ đang uống sữa, ảnh rất rõ ràng, Tô Lạc Lạc cũng không che gì, để lộ hoàn toàn nửa người trên.
Long Dạ Tước hiểu ra, cô ấy chắc chắn muốn giữ riêng kho ảnh này cho mình, nếu không cô sẽ không lưu lại những ảnh chụp lộ như vậy.
Dù hiện giờ cô cũng rất đầy đặn, nhưng không ngờ trong ảnh, khi cô cho con bú lại khiến người khác mơ ước.
Tô Tiểu Sâm đã quay về phòng cậu bé chơi trò chơi nên chỉ có một mình Long Dạ Tước thưởng thức.
Tiếp theo, có ảnh Tô Lạc Lạc đang cho con bú, cũng có ảnh cô tự chụp.
Trong ảnh cô đô đô miệng giống như cô gái mới lớn, Long Dạ Tước im lặng xem ảnh, thấy ảnh ghi lại quá trình lớn lên của bọn trẻ trong lòng anh trở nên mềm mại.
Có lẽ, anh nên thông cảm với cuộc sống của cô trong mấy năm trước, anh muốn bồi thường.
Tô Lạc Lạc sấy khô tóc cho Tô Tiểu Hinh xong, con bé muốn đi tìm anh chơi Tô Lạc Lạc đột nhiên nghĩ hôm nay khi cô xuất hiện cùng với Dạ Trạch Hạo không biết có bị đưa lên mạng không.
Cô muốn lấy IPAD để xem.
Rõ ràng IPAD cô đặt trên bàn lại không thấy đâu.
Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn trẻ cầm đi xem phim hoạt hình? Tô Lạc Lạc vội đẩy cửa ra, khi cô mở cửa phòng bọn trẻ thấy hai đứa đang ngồi chơi trên thảm.
– IPAD của mẹ đâu rồi?
Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
– Mẹ, IPAD của mẹ con đã đưa cho ba xem ảnh.
– Ảnh gì?
Tô Lạc Lạc đỏ mặt hỏi.
– Là ảnh bọn con khi còn nhỏ.
Tô Tiểu Sâm hoàn toàn không biết mẹ lo lắng cái gì.
Tô Lạc Lạc run cả người, trời ạ, muốn chết rồi,
– Con đưa cho ba khi nào?
– Tắm xong con đưa cho ba.
Tô Lạc Lạc vừa nghe vội vàng nói
– Hai đứa nhanh lên giường ngủ, không được chơi nữa.
Nói xong cô đóng cửa phòng sau đó lập tức đi đến trước cửa phòng ngủ chính gõ cửa.
– Mời vào!
Giọng đàn ông dễ nghe vang lên từ bên trong.
Tô Lạc Lạc bước vào thấy người đàn ông cao gầy ngồi trên sô pha, tay đang cầm IPAD của cô xem ảnh.
Tô Lạc Lạc đỏ mặt sắp trích ra máu được.
Đây chính là ảnh rất riêng tư của cô, cô không muốn người thứ ba xem.
Bởi vì không chỉ có ảnh ghi lại quá trình lớn lên của bọn trẻ, còn có ảnh hàng ngày của cô, huống chi nếu cô nhớ không nhầm còn có ảnh cô cho con bú.
– Trả IPAD cho tôi.
Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt anh, vươn tay nói.
Long Dạ Tước giơ tay lên cao không không bắt được.
Tô Lạc Lạc lập tức buồn bực, nói:
– Mau trả lại cho tôi.
– Sao thế? Bên trong có ảnh gì tôi không thể xem sao?
Long Dạ Tước cười nghiền ngẫm, cái gì nên xem anh đều xem xong rồi.
Tô Lạc Lạc vừa nghe thầm cảm thấy may mắn, hỏi:
– Anh còn chưa xem ảnh phải không?
Nói không chừng con trai đưa IPAD cho anh, còn anh làm chuyện khác nên giờ mới bắt đầu xem ảnh.
Cô hi vọng là như vậy.
– Xem, xem xong hết rồi.
Long Dạ Tước lại tàn nhẫn đánh vỡ suy nghĩ này của cô.
Tô Lạc Lạc suýt quỵ ngã, cô đỏ mặt nói:
– Trả lại cho tôi.
– Tôi cũng có quyền xem ảnh của con tôi.
Long Dạ Tước nói xong, tay giơ cao IPAD lên, Tô Lạc Lạc căn bản không thể với tới.
Dáng người anh đã cao khiến cô ngưỡng mộ, lúc