Lập tức phòng họp chỉ còn lại Chị Mai Dạ Trạch Hạo và Tô Lạc Lạc.
Dạ Trạch Hạo đóng trò chơi, ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Lạc:
– Vừa rồi chị Mai nói cô đa nghe được, để tạo hình tượng cho tôi, cô cũng chỉ có thể hi sinh một chút làm bạn gái của tôi.
– Vậy sau này tôi làm sao bây giờ?
Tô Lạc Lạc cắn môi, có chút lo lắng.
– Yên tâm đi, chúng tôi sẽ tạo đường rút lui hoàn mỹ cho cô, hiện giờ cô không cần phải lo lắng.
Chị Mai trấn an.
– Đúng rồi, đêm nay có một buổi tiệc quan trọng cậu phải tham gia, tôi nghĩ bạn gái của cậu để Tô Lạc Lạc đảm nhiệm đi.
– Tôi?
Tô Lạc Lạc lập tức dùng tay chỉ vào mình, sau đó lắc đầu:
– Không được, tôi không có kinh nghiệm tham gia buổi tiệc.
Dạ Trạch Hạo cười:
– Yên tâm, tôi sẽ dạy cô.
– Không, anh tìm một nữ minh tinh khác đi, tôi thật sự không đi được.
Tô Lạc Lạc cũng không phải khiêm tốn, mà cô thật sự lo lắng lằm anh ta mất mặt.
Chị Mai nhìn cô nói:
– Lạc Lạc, phải là cô.
Mặc dù chúng ta đều biết tin đồn là giả, nhưng bên ngoài chúng tôi vẫn coi như thừa nhận hai người hẹn hò.
Như vậy, để tạo ra chuyện tình của cậu Dạ, xin cô phối hợp một chút.
Tô Lạc Lạc cười khổ.
Cô chỉ là chuyên viên trang điểm và tạo hình của anh ta, hiện giờ công việc của cô là gì vậy?
Phải chăm sóc ba bữa cơm của anh ta, còn đảm nhiệm vai trò bạn gái của anh ta, còn phải cùng anh ta tham gia bữa tiệc xã giao.
Quả nhiên lương cao cũng không dễ lấy.
Buổi chiều, Dạ Trạch Hạo tham gia làm người đại diện cho một thương hiệu quốc tế.
Từ khi anh ta tham gia đến khi rời đi chỉ khoảng mười phút, thù lao của anh cũng là tám con số.
Tô Lạc Lạc chờ anh ta trong xe, thấy một đống Fan điên cuồng đuổi theo anh ra, hét to tên anh ta quả thực là một đám đông, tám vệ sĩ cố hết sức mới ngăn lại được.
Tô Lạc Lạc cuối cùng đã biết ảnh hưởng của Dạ Trạch Hạo trong lòng Fan.
Trước khi Dạ Trạch Hạo lên xe, vẫy tay với mọi người, còn tặng một cái hôn gió.
Tô Lạc Lạc nhìn qua cửa kính xe, thấy một đám các cô gái gần như té xỉu, thét chói tai, hô to ông xã.
Dạ Trạch Hạo ngồi vào xe thở phào một hơi, trợ lý lập tức đưa nước cho anh, lại lấy khăn xoa xoa mồ hôi trên trán cho anh ta, hầu hạ rất chu đáo.
Dạ Trạch Hạo uống một ngụm nước, quay đầu nhìn Tô Lạc Lạc:
– Thấy không? Những cô gái muốn gả cho tôi có thể xếp vòng quanh trái đất mấy vòng.
Tô Lạc Lạc gật đầu:
– Thấy.
– Cho nên, cô không nghĩ gần quan được ban lộc?
Đôi mắt mê người của Dạ Trạch Hạo nhìn cô chăm chú.
Tô Lạc Lạc nhịn không được xì một tiếng cười:
– Anh đang quảng cáo để bán mình?
Dạ Trạch Hạo thấy cô thờ ơ còn cười, hơi nhíu mày, nằm xuống chỗ ngồi ngủ.
Ngoài cửa sổ xe, dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ một đám Fan vẫn không ngừng đuổi theo.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy một đám Fan nữ đông nghìn nghịt, không thể hiểu nổi.
Trở lại công ty đã là hơn ba giờ chiều.
Tô Lạc Lạc nghĩ buổi tối phải tham gia tiệc tối với Dạ Trạch Hạo vậy chuyện đón hai đứa trẻ tất nhiên là do Long Dạ Tước đón.
Cô gọi điện thoại cho anh.
– A lô.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
– À… chiều nay tôi không kịp về, anh có thể đi đón bọn trẻ không? Buổi tối tôi sẽ về sớm.
Tô Lạc Lạc nói giọng lấy lòng.
– Cùng đi.
– Tôi thật sự không đi được.
Tô Lạc Lạc cũng đã từ chối, nhưng Dạ Trạch Hạo muốn cô phải tham gia tiệc tối.
– Cho tôi một lý do không thể đi.
Người đàn ông lạnh lùng nói.
Tô Lạc Lạc thở dài