Khu phố trung tâm
Trong cửa hàng lễ phục cao cấp.
Tô Lạc Lạc được chị Mai đưa đến đây để lựa chọn trang phục dạ hội.
Cô là bạn gái mới nhất của Dạ Trạch Hạo tất nhiên không thể thiếu sót gì, Tô Lạc Lạc cũng lo lắng không thôi.
– Lạc Lạ, hơi lộ một chút cô có thể mặc không?
– Không được, tôi không dám mặc.
– Vậy được rồi, tôi cảm thấy bộ lễ phục dạ hội này cũng xứng với cô.
Nói xong Chị Mai cầm bộ lễ phục màu hồng nhạt ra.
Tô Lạc Lạc có khuôn mặt xinh đẹp mê người, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt biết nói trong sáng như tiên sứ, màu hồng nhạt càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Khi cô có chút mất tự nhiên che ngực đi ra ngoài, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc.
Chị Mai giống như tìm được đồ quý, đột nhiên muốn hỏi Tô Lạc Lạc có muốn tiến vào giới giải trí không.
Nếu cô nói muốn chị nhất định ký hợp đồng với cô.
Nhưng Tô Lạc Lạc hiện giờ thân phận xấu hổ, cô là mẹ những đứa con của Long Dạ Tước, nói không chừng Long Dạ Tước sẽ có ý kiến.
Vả lại, Dạ Trạch Hạo cũng tuyệt đối không muốn kéo cô vào giới giải trí phức tạp hỗn loạn này.
– Rất đẹp, đêm nay nhất định cô sẽ không làm cậu Dạ mất mặt.
Chị Mai khen.
Tô Lạc Lạc lo lắng hỏi
– Ngực tôi có phải là quá lộ không?
– Đã là lễ phục tiêu chuẩn để tham gia tiệc tối, chẳng lẽ cô muốn kín mít đi vào bữa tiệc sao?
Chị Mai cười nói.
Chị làm việc trong ngành này, gặp các cô gái hám giàu không ít, Tô Lạc Lạc không thể nghi ngờ là một người ngây thơ.
Thử hỏi hiện giờ các cô gái trẻ tuổi ai không thích Dạ Trạch Hạo? Cho dù không thích người của anh ta thì cũng thích tiền của anh ta.
Mấy năm nay, Dạ Trạch Hạo trở thành cỗ máy kiếm tiền, cho nên, tài sản của anh ta không ít.
So với người đàn ông đứng đầu trong giới tài chính Long Dạ Tước cũng không kém.
– Lạc Lạc, nhớ kỹ, tối nay cô chỉ cần cười vui vẻ, không cần nói chuyện với người khác nhiều, đi theo bên cạnh cậu Dạ, cậu ấy sẽ dạy cô.
Chị Mai cũng có chút lo lắng.
Đây là một bữa tiệc quan trong, được mời dự đã là may mắn.
Tô Lạc Lạc gật đàu, cô hít sâu một hơi, cô chỉ hi vọng tám rưỡi có thể nhanh chóng trở về chăm sóc bọn trẻ.
Ngoài cửa, xe của Dạ Trạch Hạo đã đậu ở đây, chị Mai kéo cửa Tô Lạc Lạc kéo váy ngồi vào trong xe.
Khi cô ngồi vào người đàn ông đang chơi trò chơi quay đầu lại nhìn, lập tức kinh ngạc vài giây.
Lần trước tại buổi lễ cắt băng cũng đã biết cô gái này quyến rũ mê người, nếu hơi ăn mặc đẹp một chút lập tức sẽ khiến người khác kinh ngạc.
– Cô hôm nay rất đẹp.
Ngón tay thon dài của Dạ Trạch Hạo chống cằm nhìn cô nói.
Tô Lạc Lạc không khỏi lườm anh ta một cái:
– Được rồi, đừng nhìn chằm chằm tôi, tôi không tự nhiên.
Dạ Trạch Hạo không khỏi cười ha ha:
– Cô có biết các cô gái hiện giờ đều hi vọng tôi nhìn họ không? Sao cô lại ghét bỏ như vậy?
Tô Lạc Lạc quay đầu lại cường điệu một lần:
– Đừng nghĩ tôi giống như Fan cuồng của anh.
– Vậy cô nói xem, tại sao cô không thích một anh chàng dễ nhìn như tôi?
Dạ Trạch Hạo tò mò cực kỳ.
– Bởi vì tôi thất vọng với đàn ông.
Tô Lạc Lạc không ngại nói ra.
Từ nhỏ cô đã thấy mẹ mình chịu đau thương, người cha vô nhân tính kia không một lần xuất hiện, cho dù có, cũng cao ngạo, ngồi trong xe.
Lúc đó đối với đàn ông Tô Lạc Lạc luôn cảm giác không có trách nhiệm, lạnh lùng ích kỷ.
Hơn nữa, 5 năm trước cha cô lợi dụng cô thay thế Tô Vũ Phỉ, lại ở lúc mẹ cô gặp nguy hiểm nhất, khiến cô bỏ lỡ cơ hội gặp mặt mẹ cô lần cuối cùng.
5 năm này, cô cũng đã nghĩ thông, đời này tuyệt đối cô sẽ không yêu người đàn ông nào, đối với đàn ông cô đã có bóng ma không