“Tôi.
.
.” Trong lúc nhất thời Tô Lạc Lạc không biết giới thiệu bản thân mình như thế nào mới tốt.
Dạ Trạch Hạo ôm eo của cô kéo cô lại gần anh ta hơn một chút: “Cô không xem tin tức sao? Cô ấy là bạn gái mới của tôi.”
Lúc này cô Bạch mới cẩn thận nhìn Tô Lạc Lạc, đương nhiên cô ấy sẽ xem tin tức giải trí, tin tức cô ấy chú ý nhất chính là tin về Dạ Trạch Hạo.
Cô trừng to mắt: “Cô ấy là bạn gái tin đồn của anh? Khẳng định các người không phải là thật.”
Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng: “Đúng là thật.” Nói xong, anh ta dẫn Tô Lạc Lạc đi về phía sảnh của tiệc đứng.
“Dạ Trạch Hạo.
.
.” Sau lưng cô Bạch kia gọi với theo anh ta.
Dạ Trạch Hạo dẫn Tô Lạc Lạc trực tiếp đi, không để ý đến.
“Này! Cô Bạch kia là ai vậy?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, xem ra nhất định có chuyện liên quan đến Dạ Trạch Hạo.
“Là fan cuồng của tôi, nhưng cô ta là người có bối cảnh kia!” Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.
“Cô ấy có bối cảnh gì thế?”
“Ba của cô ta có chút ảnh hưởng đến giới chính trị, tóm lại, cô ta luôn có cơ hội gặp được tôi.” Dạ Trạch Hạo rất bất đắc dĩ nói.
Tô Lạc Lạc đồng tình nhìn anh ta có chút đáng thương, anh ta là minh tinh, có cuộc sống riêng, mà gặp gỡ một số fan hâm mộ vừa có thân phận lại quấn người, thật đúng là rất bất đắc dĩ.
“Chúng ta dùng một ít đồ ăn trước.
Đối với kiểu yến tiệc như thế này, bình thường tôi chỉ đến cho có mặt mà thôi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười nói với cô.
“Sao thỉnh thoảng anh lại được mời tham gia những yến tiệc như thế này? Anh là người trong ngành giải trí mà.” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng, ra vẻ thần bí nói: “Tôi còn có chút bối cảnh trong giới chính trị.”
“A!” Tô Lạc Lạc kinh ngạc, Dạ Trạch Hạo cũng không muốn nhiều lời: “Tóm lại, em đừng xem thường tôi là được.”
Tô Lạc Lạc phì cười nhẹ một tiếng: “Tôi nào dám xem thường anh chứ!”
Sau đó, hai người ở lại trong tiệc đứng, Tô Lạc Lạc đói bụng, cô bèn chọn cho đồ mình thích ăn.
Ở cửa đại sảnh lầu dưới, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, hai người vệ sĩ từ hai bên xe trước sau đi ra ngoài.
Trong lúc bảo an muốn tiến lên mở cửa thì vệ sĩ cản lại anh ta, bảo an lập tức lui về vị trí cũ.
Những lúc như thế này, bọn họ đều biết người đến tuyệt đối không phải bình thường, mà là một nhân vật lớn.
Ngay sau đó, bên trong bước ra một người đàn ông trẻ tuổi, anh mặc một bộ âu phục màu tối, dáng người cao lớn khôi ngô tuấn tú.
Ở dưới ánh đèn, càng lộ ra tinh xảo như điêu khắc, toàn thân đàng hoàng mà cao quý, duy chỉ có đôi mắt kia lại sâu như hàn đàm, mang theo băng lãnh cùng xa cách người khác chớ gần.
Bảo an liếc mắt đã nhận ra, đó là cậu cả tôn quý Long Dạ Tước của gia tộc Long thị.
Khó trách không thích người lạ tới gần.
“Chào buổi tối, cậu chủ Long.” Bảo an lễ phép chào hỏi.
Long Dạ Tước gật đầu theo phong thái cao quý và lịch sự, nhưng đôi mắt không bao hàm tình cảm của con người kia lại khiến nhiều người nhìn một chút đều muốn quỳ bái.
Dưới ánh mắt sắc bén bảo vệ của hai vệ sĩ, anh bước vào đại sảnh.
Tầng thứ mười.
Thân phận của Long Dạ Tước ngay cả các nhân viên an ninh kiểm tra nghiêm ngặt cũng bớt đi chương trình, ai sẽ không biết anh chứ?
Nhưng Long Dạ Tước tới đây tham gia yến tiệc, tuyệt đối mang theo mục đích.
Anh đến đây không phải để chào hỏi xã giao các vị khách mời, anh đến chỉ vì một người khách ở đây, đó chính là ông Ottingsen.
Bởi vì Long Dạ Tước có một dự án ở nước F chưa được thông qua, mà Ông Ottingsen là người sử dụng mảnh đất đó.
Ông ấy vừa mới đi du lịch vòng quanh thế giới trở về, hành tung của ông ấy không rõ ràng, mà đêm nay, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội gặp mặt ông ấy.
“Anh Long, anh đã tới, đã lâu không gặp.” Ở đây các khách mời trông thấy anh đi vào đều rất cung kính chào hỏi anh, dù chỉ lướt qua trước mặt anh làm quen cũng là một chuyện tốt.
Đúng lúc Long Dạ Tước đang tìm Ottingsen thì có giọng nói gọi lại anh: “Dạ Tước, cháu cũng tới đây à?”
Long Dạ Tước vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Vĩ Khâm cũng ở đây.
Kiểu yến tiệc của những người nổi tiếng trong giới kinh doanh này cũng không thiếu một phần nhà họ Tô được.
“Bác trai.” Long Dạ