Chương 116: Daddy sẽ tặng quà
“Có chuyện gì?”
“Tóm lại, em nhớ kĩ, nhớ phải để điện thoại ở chỗ em có thể nhìn thấy, đừng có không nghe máy đấy.” Dạ Trạch Hạo nhấn mạnh.
Tô Lạc Lạc gật đầu, nhớ kĩ: “Được rồi! Tôi sẽ luôn chú ý đến điện thoại.”
Tô Lạc Lạc ôm gói đồ xuống xe, vẫy tay với Dạ Trạch Hạo rồi cất bước đi về phía biệt thự của Long Dạ Tước.
Cô cúi đầu xuống nhìn bọc đồ, hình như bên trong là một hộp gì đó, Tô Lạc Lạc ôm chặt trong tay, lúc này cũng đã sắp sáu giờ rồi, Tô Lạc Lạc không khỏi vội vã cất bước về phía trước.
Cuối cùng cũng đến cửa biệt thự, Tô Lạc Lạc bấm mật mã mở cửa đi vào.
Khi cô đi đến đại sảnh thì nhìn thấy bọn nhỏ đang vây quanh chiếc bánh kem cỡ hai mươi inch đặt trên bàn lớn vẻ mặt thèm thuồng.
Trông thấy cô trở về lập tức hưng phấn chạy tới: “Mommy, mommy, mẹ trở về rồi, mẹ xem ba mua cho mẹ bánh kem lớn nha!”
Tuy nhiên, tối nay trên bàn tiệc không chỉ có bánh ngọt mà còn có một bó hoa hồng xanh tuyệt đẹp, hai Bai sâm panh buộc dải ruy băng đỏ và những chiếc ly đế cao.
Thật lãng mạn, Tô Lạc Lạc nhìn thấy không khỏi giật mình, trong lòng cô thấy rất cảm động, cô không ngờ rằng chị Trương lại biết hôm nay là sinh nhật cô còn đặc biệt trang trí đặc biệt như thế này.
Tô Lạc Lạc tự mình đi vào phòng bếp, nói với chị Trương đang bận rộn làm thức ăn: “Chị Trương, cảm ơn chị đặc biệt dụng tâm bố trí nhé.”
“Cô Tô không cần cảm ơn tôi, những thứ này đều là ngài Long đặc biệt căn dặn, mà bó hoa trên bàn kia là đích thân ngài Long mua đấy ạ, cô nên cảm ơn ngài ấy.” Chị Trương không dám cướp công lao.
Tô Lạc Lạc mở to mắt kinh ngạc, tất cả đều là Long Dạ Tước chuẩn bị sao?
Anh…tại sao anh lại muốn làm như vậy?
Tô Lạc Lạc cắn môi, nhìn hai đứa trẻ đang nhìn bánh kem trên bàn không muốn đi, tô Lạc Lạc tò mò hỏi một câu: “Daddy của các con đâu rồi?”
“Daddy đang tắm ở trên lầu, mommy, daddy hình như còn đem quà về nữa, tối nay nhất định ba sẽ tặng cho mẹ một phần quà.”
Tô Lạc Lạc khẽ giật mình, cô không nghĩ tới sẽ nhận được quà từ anh, cô cười lên: “Vậy các bảo bối của mẹ có tặng gì cho mẹ không nào?”
“Chúng con có làm thiệp chúc mừng sinh nhật ạ! Tối nay sẽ tặng cho mẹ.”
Tô Lạc Lạc vừa nghe lập tức liền mong đợi: “Được, mommy chờ nhận thiệp từ các con, mommy cũng đi tắm cái đã.”
“Mommy, mẹ nhớ mặc váy đẹp nha.” Tô Tiểu Hinh nói với cô.
Tô Lạc Lạc bật cười, nhìn bọn nhỏ quan tâm đến sinh nhật của cô như thế cô vô cùng vui vẻ.
Tô Lạc Lạc lên lầu, lúc cô quay về phòng của mình không khỏi liếc mắt nhìn về phía cửa phòng của Long Dạ Tước, nhớ tới bọn nhỏ nói anh có mang quà về, chẳng lẽ anh thực sự sẽ tặng cho cô sao?
Nếu như anh thật sự tặng cô, thì cô có nên nhận hay không?
Tô Lạc Lạc cảm thấy hơi bối rối.
Nhưng mà vẫn là đẩy cửa đi vào phòng của mình, lúc cô tìm quần áo trong tủ thì nhìn thấy chiếc váy ren trắng mà nhãn hiệu lần trước đã đưa tới lần trước, Tô Lạc Lạc cắn cắn môi, hôm nay là sinh nhật của cô, cô ăn mặc xinh đẹp một chút cùng không có gì đáng trách phải không?
Cô mặc vì mình, mặc vì bọn nhỏ, cũng không sao đâu nhỉ.
Tô Lạc Lạc chọn chiếc váy này rồi đi vào phòng tắm.
Long Dạ Tước thay một chiếc áo T-shirt màu trắng phối với quần âu màu xám, anh cao 1m86, bất kể anh mặc quần áo gì thì đều hoàn hảo giống người mẫu nam trên sàn catwalk.
Đôi mắt anh nhìn ánh đèn trong phòng Tô Lạc Lạc, ánh mắt lưu chuyển, cô trở về rồi.
Anh bước xuống lầu, nhìn bọn nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình, Long Dạ Tước cười ngồi xuống bên cạnh. Tô Tiểu Hinh lập tức leo đến trong lòng anh, ôm cổ anh rồi hôn lên hai bên má, đôi mắt ngập nước đáng yêu nhìn anh, Long Dạ Tước cũng nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Có người đại khái nói con gái thường sẽ quấn quít ba hơn! Tô Tiểu Hinh chính là quấn quít Long Dạ Tước hơn Tô Tiểu Sâm.
“Daddy, có phải tối nay ba chuẩn bị quà tặng cho mommy không?” Tô Tiểu Hinh hỏi nhỏ vào tai anh.
Long Dạ Tước cong môi cười, sau đó ghé vào lỗ tai nhỏ nhắn của cô bé nói: “Đây là một bí mật, sau khi daddy ăn xong bánh kem sẽ nói cho con biết.”
Tô Tiểu Hinh lập túm bụm miệng cười vui vẻ, bây giờ cô bé và daddy có một bí mật chung này.
Cô bé gật đầu: “Vâng, con sẽ không nói đâu.”
Tô Tiểu Sâm đã nghe thấy rồi, trong lòng thầm nghĩ daddy nhất định sẽ chuẩn bị quà mà!
Đúng lúc này, trên lầu hai truyền đến tiếng bước chân, thính giác của Long Dạ Tước nhạy bén, anh híp híp con mắt, ngẩng đầu lên nhìn một bóng dáng trắng nõn, quyến rũ mê người đang từ trên lầu chậm rãi bước xuống.
Tô Lạc Lạc với mái tóc dài xõa ra sau đầu, chiếc váy ren trắng tôn lên vóc dáng mảnh mai hoàn mĩ của cô, trước ngực có thêm một lớp ren mỏng càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ nữ tính đầy mị lực.
“Woa! Tối nay mommy thật xinh đẹp!” Tô Tiểu Sâm là người đầu tiên tán thưởng.
Vẻ mặt Tô Tiểu Hinh ngạc nhiên nhìn mommy.
Long Dạ Tước hơi mở to mắt, người phụ nữ này khi trang điểm lên thật hấp dẫn người khác.
Tất nhiên Tô Lạc Lạc biết ba Ba con đang ngồi trên sô pha nhìn cô chằm chằm, điều này làm cô hơi xấu hổ.
Cô là một người không quen được người khác khen ngợi.
“Mommy, tối nay mẹ đẹp như một nàng công chúa trong truyện cổ tích ấy, mà daddy chính là hoàng tử.” Tô Tiểu Hinh cười nói.
Tô Lạc Lạc nghe được nửa câu đầu trong bụng nở hoa, nhưng nửa câu sau làm cho nụ cười của cô cứng đờ.
Long Dạ Tước cảm thấy cô bé này thực sự là ngôi sao may mắn bé nhỏ của anh, cô luôn mang đến cho anh niềm vui và sự bất ngờ.
Lúc này người giúp việc đang lục đục bưng bữa tối ngon lành lên trên bàn, tài nấu nướng của chị Trương rất đáng khâm phục. Tô Lạc Lạc nhất thời không biết nên ngồi ở đâu, Tô Tiểu Sâm lập tức xê dịch thân thể bé nhỏ qua: “Mommy, ngồi ở chỗ này nè.”
Tô Lạc Lạc không đành lòng gạt bỏ tấm lòng của con trai nên ngồi xuống kế bên cậu bé, mà bên cạnh, Long Dạ Tước đang ôm con gái trong lòng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô có chút tán thưởng.
Tô Lạc Lạc ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn anh chằm chằm, Long Dạ Tước nhếch môi cười: “Đêm nay em thật đẹp.”
Tô Lạc Lạc sửng sốt một lúc, bình thường đều là cùng người đàn ông này đấu võ mồm, hôm nay anh nói lời dễ nghe khiến cho cô thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.
“Ngài Long, cô Tô, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, mời dùng bữa!” Chị Trương nói.
Một gia đình bốn người lập tức đi đến bên bàn ăn, lúc Tô Lạc Lạc đang cho bọn nhỏ ăn, bọn nhỏ đều nói sẽ không ăn nhiều bởi vì còn phải để bụng ăn bánh kem nữa.
Tô Lạc Lạc vừa giận vừa buồn cười, mỗi đứa cho ăn nửa bát cơm, phải ăn cơm xong mới được ăn bánh kem.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gắp đồ ăn, đưa cơm vào trong miệng.
Chương 117: Khoảng thời gian hạnh phúc
Lúc này, Long Dạ Tước ở đối diện đột nhiên mở một Bai sâm panh ra, rót vào hai chiếc ly thủy tinh đế cao.
Tô Lạc Lạc nhìn động tác của anh, sau khi rót xong, Long Dạ Tước đưa một ly cho cô, Tô Lạc Lạc lịch sự nhận lấy, mà lúc này trước mặt bọn nhỏ cũng đặt hai ly sữa bò.
Tô Lạc Lạc cầm ly sâm panh uống một ngụm vào miệng, mùi vị không tệ, rất hợp khẩu vị của cô, cô cũng hơi khát liền uống hết một hơi.
Tô Lạc Lạc không hiểu biết nhiều lắm về mấy loại đồ cao cấp này, chỉ nghĩ là đồ uống mà thôi, nhưng mà cô lại không biết Bai sâm panh này cũng có độ mà cũng không thấp, mười hai độ, hương vị rất ngon.
Long Dạ Tước thấy cô uống xong, lịch sự đứng lên rót nửa ly cho cô nữa, Tô Lạc Lạc liếc nhìn anh nói: “Cảm ơn.”
“Nếu em thích thì uống nhiều một chút, dù sao đã mở một Bai rồi, tối nay không uống thì sẽ thật lãng phí.” Anh khuyến khích cô uống nhiều hơn, dưới đáy mắt thâm thúy của anh chợt lóe lên một vòng dụng tâm kín đáo vui vẻ.
Tô Lạc Lạc bắt đầu ăn cùng bọn nhỏ, cô ăn rất no bụng mà đồng thời bất tri bất giác cô cũng đã uống hai ly sâm banh lớn vào bụng, cô uống quá mãnh liệt nên nhất thời không cảm thấy say gì cả.
Tác dụng rượu tương đối chậm.
Sau bữa tối, đã tám giờ ba mươi rồi, Tô Lạc Lạc đang chuẩn bị cùng bọn nhỏ cắt bánh kem thì điện thoại di động bên cạnh Tô Lạc Lạc vang lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước nhìn chằm chằm điện thoại cô có chút không hài lòng, anh có dự cảm rằng nhất định là người đàn ông kia gọi đến.
Tô Lạc nhìn xem, quả nhiên là Dạ Trạch Hạo gọi đến, anh ta nói buổi tối có thể sẽ gọi đến.
Tô Lạc Lạc cũng không biết anh ta muốn làm gì, cô nhanh chóng nghe máy: “A lô!”
“Đem bọn nhỏ ra ngoài sân đi.”
“Hả, tại sao?”
“Đem ra đi rồi em sẽ biết.” Dạ Trạch Hạo đầu dây bên kia thần thần bí bí.
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc cười nói: “Anh nói đi chứ.”
“Em đem bọn nhỏ ra đi rồi tôi sẽ nói, nhanh lên.” Dạ Trạch Hạo thúc giục.
Tô Lạc Lạc bị lời nói của anh làm cho bối rối: “Được, ra ngoài sân đúng không?”
“Tốt nhất là tìm một chỗ thoáng đãng.”
Tô Lạc Lạc bị sự thần bí của anh ta kích thích khơi dậy lòng hiếu kì, cô nói với bọn nhỏ: “Các con đi ra ngoài sân với mẹ nhé?”
“Bây giờ sao?”
“Ừm, bây giờ.” Tô Lạc Lạc cười lên.
Vẻ mặt Long Dạ Tước có chút khó coi, anh nhìn chằm chằm vào cô thấy cô vừa nghe điện thoại vừa cười rất vui vẻ, hiển nhiên Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia đã làm chuyện gì đó khiến cô rất vui vẻ.
Xem ra cô không chỉ ăn sinh nhật cùng bọn họ mà còn để người đàn ông kia cùng ăn sinh nhật với cô sao?
Bọn nhỏ lập tức theo cô ra khỏi đại sảnh rồi đến trước bãi cỏ, cuộc nói chuyện giữa Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo vẫn chưa kết thúc.
Cuối cùng Dạ Trạch Hạo tò mò hỏi: “Em ra ngoài chưa?”
Tô Lạc Lạc lúc này đã đưa bọn nhỏ đến bãi cỏ, cô nói với Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia: “Ừm, bọn tôi ra rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Nhìn lên trời.” Tiếng của Dạ Trạch Hạo truyền đến.
Ở một nơi cách đó không xa khoảng một ki lô mét, pháo hoa rực rỡ mê người xuất hiện trên bầu trời, thắp sáng cả một bầu trời đêm.
Tô Lạc Lạc nghẹn họng nhìn trân trối pháo hoa trên trời, mà bên cạnh cô, bọn nhỏ đang hưng phấn vừa nhảy vừa hét lên.
Pháo hoa vô cùng đẹp mắt, từng chùm từng chùm đủ màu sắc rực rỡ dưới bầu trời đêm.
Long Dạ Tước cũng chậm rãi bước ra, anh nhìn chằm chằm vào pháo hoa trên bầu trời với đôi mắt lạnh lùng, nhưng pháo hoa hấp dẫn rực rỡ đó trong mắt anh đã biến thành một đồ vật chán ghét.
Hoa ra người đàn ông đó lại dùng cách này để chúc mừng sinh nhật cô.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn sững sờ, nhìn pháo hoa rực rỡ, trong lòng quả thực rất cảm động, Dạ Trạch Hạo đang làm gì vậy? Tại sao anh ta đốt pháo hoa cho cô?
Hơn nữa những chùm pháo hoa này đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở, làm người ta tán thưởng. Tô Lạc Lạc chưa từng gặp qua loại pháo hoa có màu sắc một không hai như vậy, không có gì sánh nổi, giống như dải ngân hà trên bầu trời đêm, hình dáng kì lạ thật làm người khác kinh ngạc, không biết phải làm sao.
Bọn nhỏ cũng xem ngơ ngẩn người rồi, pháo hoa thật đẹp nha!
Kéo dài trọn vẹn suốt hai mươi phút, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại không biết đã cúp máy hay chưa, cứ như vậy cùng bọn nhỏ ở một chỗ thưởng thức pháo hoa rực rỡ.
Khi dấu vết của chùm pháo hoa cuối cùng biến mất, cả bầu trời trở nên yên tĩnh, nhưng mà trái tim của Tô Lạc Lạc lại không dễ dàng yên tĩnh lại được, lúc này cô mới nhớ điện thoại vẫn chưa cúp.
Cô cầm lên, vẫn đang trong cuộc trò chuyện với Dạ Trạch Hạo, cô nhanh chóng đưa đến bên tai khẽ gọi: “Dạ Trạch Hạo, anh còn ở đó không?”
“Tôi đây…Chúc em sinh nhật vui vẻ, gói đồ mà em đem về hôm nay là quà sinh nhật tặng em, em trở về mở ra xem đi! Ngủ ngon.” Dạ Trạch Hạo nói xong, cúp điện thoại.
“Dạ Trạch Hạo…” Tô Lạc Lạc không khỏi kích động gọi tên anh.
Mà người đàn ông nào đó đứng sau lưng cô, sắc mặt lập tức trầm xuống. Lần sinh nhật này, anh trơ mắt đứng nhìn người đàn ông khác chúc mừng sinh nhật cô bằng cách mà cô thích, nhìn cô thâm tình gọi tên một người đàn ông khác.
“Mommy, đây là quà mà chú Dạ tặng cho mẹ sao? Đẹp quá.” Tô Tiểu Hinh ngẩng đầu nói.
Trong tâm trí của bọn nhỏ, không có những suy nghĩ phức tạp, bọn nhỏ thích cái gì, cái gì đẹp thì sẽ nói ra.
Tô Lạc Lạc gật đầu: “Ừ, là quà chú ấy tặng.”
“Mommy, chút nữa ba cũng có quà tặng mẹ đó!” Tô Tiểu Sâm nói xong, quay đầu mới phát hiện daddy đã đi rồi, nhưng rõ ràng khi nãy daddy ở ngay bên cạnh cậu cùng xem pháo hoa mà!
Tô Lạc Lạc cũng nhận ra rằng vừa rồi Long Dạ Tước ở bên cạnh cô nhưng khi cô xoay người, anh đã không còn ở đó nữa rồi.
Trong lòng Tô Lạc Lạc có cảm động cũng có áy náy, buổi chiều Dạ Trạch Hạo hỏi cô tại sao lại vội vàng về nhà, cô nói dối trước mặt anh, anh ta rõ ràng biết hôm nay là sinh nhật của cô.
Hơn nữa quà sinh nhật cũng đã mua xong, thậm chí còn dùng cách thức đặc biệt và bất ngờ như vậy chúc mừng sinh nhật cho cô, giống như trận pháo hoa vừa rồi, khẳng định cũng là những thứ rất đắt tiền.
Từ nhỏ đến giờ, đây là món quà sinh nhật đặc biệt nhất mà cô nhận được, và cũng là bất ngờ nhất.
Tâm tình của Tô Lạc Lạc có chút phức tạp, vừa rồi cô còn chưa đích thân nói lời cảm ơn với anh ta!
“Mommy, chúng ta đi ăn bánh kem đi!” Tô Tiểu Hinh kéo ống tay áo cô.
Lúc này, Tô Lạc Lạc mới nhớ ra còn chưa ăn bánh kem cùng bọn nhỏ, cô mím môi cười cười: “Được, đi thôi! Chúng ta đi ăn bánh kem!”
Lúc Tô Lạc Lạc kéo bọn nhỏ trở lại đại sảnh chỉ nhìn thấy Long Dạ Tước đang ngồi trên ghế sô pha, mà trong tay của anh đã đổi thành rượu mạnh mà không phải là sâm banh nữa.
Chương 118: Pháo hoa chúc mừng của Dạ Trạch Hạo
Thấy bọn họ đi vào, anh lập tức để ly rượu trong tay xuống bàn, cười cười với bọn nhỏ: “Có phải nên ăn bánh kem rồi không?”
“Vâng, daddy, chúng ta cùng ăn bánh kem đi!” Tô Tiểu Hinh cũng cảm thấy ba đang phiền muộn, tiến đến ôm lấy cánh tay anh kéo về phía bàn ăn.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc lặng lẽ đánh giá khuôn mặt của Long Dạ Tước, cô muốn nhìn xem có phải anh đang tức giận hay không nhưng Long Dạ Tước đang cười với con gái, cô nhìn không ra.
Đứng trước hộp bánh kem, Tô Lạc Lạc mở ra chiếc hộp bên ngoài làm lộ ra chiếc bánh tinh xảo và xinh đẹp bên trong, bên trên tất cả đều là trái cây, trong không khí lan tỏa ra mùi thơm của kem, bọn nhỏ đều không ngừng nuốt nước bọt.
“Mommy, hôm nay mẹ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hôm nay, mommy hai mươi bốn tuổi rồi.” Tô Lạc Lạc trả lời con gái.
“Mommy, mẹ sẽ luôn trẻ trung như vậy nhé.” Tô Tiểu Sâm mong ước nói.
Hốc mắt Tô Lạc Lạc nổi lên một tầng nước, cô gật đầu: “Được, mommy sẽ mãi trẻ trung như vậy!”
Long Dạ Tước thắp hai ngọn nến lên, Tô Tiểu Sâm lập tức chạy đi tắt đèn, toàn bộ đại sảnh chỉ còn hai ngọn nến.
Yên tĩnh nhưng sáng sủa đến bất ngờ, soi sáng bốn khuôn mặt xung quanh bàn.
Ánh mắt tĩnh mịch của Long Dạ Tước rơi trên khuôn mặt của Tô Lạc Lạc, dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông rất mềm mại và hấp dẫn.
“Mommy, mẹ hãy ước một điều ước trước rồi chúng ta cùng nhau thổi nến được không?” Tô Tiểu Sâm lên tiếng.
Tô Lạc Lạc cười nói: “Được, để mẹ ước trước đã.” Nói xong Tô Lạc Lạc giao hai tay lại chắp trước ngực, nhắm mắt lại, ở trong lòng bắt đầu cầu nguyện, nguyện vọng lớn nhất của cô là bọn nhỏ được an toàn trưởng thành và hạnh phúc.
Sau khi Tô Lạc Lạc ước xong, nói với bọn nhỏ:”Cùng mẹ thổi nến nào!”
Bọn nhỏ lập tức cong cái miệng cùng Tô Lạc Lạc thổi tắt nến.
Sau khi thổi xong, Long Dạ Tước mở đèn lên, dưới ánh đèn, bọn nhỏ đều vô cùng vui vẻ. Tô Lạc Lạc lấy đi hai cây nến, sau đó nhìn về phía hai đứa nhỏ đã không thể chờ nổi nữa đang cầm dĩa chuẩn bị, Tô Lạc Lạc cười nói: “Chúng ta cắt nó ra trước đã.”
Tô Lạc Lạc cắt bánh kem, chia làm bốn miếng. Chiếc bánh kem này quá lớn, tối nay bọn họ sẽ ăn không hết nhưng mà có thể đặt trong tủ lạnh ngày mai lại lấy ra ăn cả một ngày.
“Daddy, miếng này cho ba.” Tô Tiểu Hinh vô cùng tốt bụng đưa cho Long Dạ Tước miếng lớn nhất.
Long Dạ Tước bình thường không thích ăn đồ ngọt nhưng tối nay là bảo bối đưa cho anh nên đương nhiên anh sẽ ăn rồi, sau khi Tô Lạc Lạc cắt xong, bốn người quây quần bên bàn cùng ăn bánh kem.
Tô Lạc Lạc ăn một ngụm kem, kem tan chảy trong miệng, đây là loại được làm sữa tươi, ngon hơn các loại bánh kem thông thường.
Tô lạc Lạc cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện chân thành nói: “Cảm ơn bánh kem của anh.”
Long Dạ Tước ngẩng đầu, đôi mắt sâu không đáy nhìn cô: “Em thích là được rồi.” Nói xong anh nghiêng người nhìn con gái, bên miệng nhỏ của cô bé tất cả đều là kem, anh cầm lấy khăn giấy mỉm cười nhẹ nhàng lau sạch sẽ miệng nhỏ của cô bé.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, không biết tại sao cô cảm thấy đêm nay Long Dạ Tước đột nhiên trở nên lạnh nhạt với cô.
Mặc dù giữa bọn họ cũng không có nhiệt tình cho lắm nhưng mà Tô Lạc Lạc cảm thấy thái độ của anh lạnh nhạt hơn ban nãy một chút.
Lẽ nào là bởi vì Dạ Trạch Hạo đốt pháo hoa cho cô? Anh ghen sao?
Chờ chút, tại sao anh lại ghen chứ? Chẳng lẽ là anh…thích cô sao?
Tô Lạc Lạc căn bản không dám tin vào ý nghĩ này nhưng cô không thể nghĩ ra được lý do khác.
Bất kể như thế nào thì hôm nay là ngày sinh nhật cô rất vui vẻ.
Sau khi bọn nhỏ ăn xong bánh kem trong dĩa đã rất no bụng rồi, Tô Lạc Lạc cũng không cho chúng ăn nữa, hơn nữa đã chín giờ ba mươi rồi, bọn nhỏ cũng nên đi ngủ, ngày mai cũng không phải là ngày cuối tuần!
“Mommy, vậy ngày mai chúng con có thể ăn không?” Tô Tiểu Hinh vẫn chưa được ăn thoả mãn.
Tô Lạc Lạc cười nhìn bé: “Đương nhiên con có thể ăn rồi! Sáng mai trước khi đến trường, các con có thể ăn một miếng nhỏ.”
“Vâng!” Bọn nhỏ vui vẻ đáp.
Tô Lạc Lạc đậy bánh lại rồi bỏ vào tủ lạnh.
Bốn người lên lầu, bọn nhỏ lập tức chạy về phòng của mình, đem thiệp chúc mừng mà bọn nhỏ đã làm tặng cho Tô Lạc Lạc.
“Mommy, đây là quà chúng con tặng mẹ.”
Tô Lạc Lạc lấy ra xem, tuy rất đơn giản nhưng đây là món quà mà cô thích nhất, cô cười, hôn mỗi đứa một cái: “Mommy cũng yêu các con.”
“Chúng con cũng yêu mommy và daddy.” Bọn nhỏ lập tức cười lên.
Sau đó, mỉm cười đầy ăn ý: “Daddy, mommy hai người nói chuyện đi! Con và em gái đi ngủ, chúng con sẽ ngoan ngoãn ngủ, ba mẹ không cần đến phòng của chúng con xem đâu.”
Nói xong hai đứa nhỏ nắm tay đi vào phòng của mình rồi đóng cửa lại.
Tô Lạc Lạc có chút dở khóc dở cười, đồng thời cũng có chút xấu hổ, bọn nhỏ có ý tứ gì đây?
Đây là tạo cơ hội cho cô và Long Dạ