Chương 121: Không muốn nhận lại
Hạ Thấm nghĩ nghĩ thấy cô nói cũng đúng, cô ấy chỉ là muốn đùa giỡn một chút thôi chứ Tô Lạc Lạc là người thế nào cô ấy hiểu rất rõ.
Trước kia lúc năm nhất đại học, cô ấy giúp cô che dù tránh mưa một lần mà về sau cô đã cảm ơn cô ấy rất nhiều lần, còn mấy lần mời cô ấy ăn cơm. Tuy là lúc ấy hai người đều nghèo cả nhưng mà họ đã quý mến nhau rồi cùng nhau trở thành chị em tốt.
“Cậu nói xem giờ này Long Dạ Tước đang ở đâu?”
“Anh ấy đương nhiên là ở công ty rồi! Cậu có muốn gọi điện thoại cho anh ấy trước không?”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút, cũng tốt thôi, đỡ phải đi vô ích một chuyến nên cô lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại của Long Dạ Tước.
Lúc đưa điện thoại đến bên tai, cô bất tri bất giác cảm thấy hơi hồi hộp, cái hôn của tối hôm qua làm cô cảm thấy có chút ám ảnh.
“A lô!” Một giọng trầm thấp từ tính êm dịu như rượu vang lên.
“Long Dạ Tước, là tôi, Tô Lạc Lạc, tôi muốn hỏi anh bây giờ đang ở đâu vậy?” Tô Lạc Lạc căng thẳng hỏi.
“Tôi ở công ty.”
“Tôi có chút chuyện muốn tìm anh, tôi có thể đến gặp anh không?” Tô Lạc Lạc cắn môi, cảm giác cần đến anh thật khó chịu.
“Có thể, em đến đi!” Anh hào phóng đáp, hơn nữa cũng không hỏi thêm chuyện gì trong điện thoại.
“Được, tôi sẽ đến ngay.” Tô Lạc Lạc nói xong nhanh chóng cúp máy.
Hạ Thấm ngồi kế bên nghe xong không khỏi bật cười, hỏi: “Cậu căng thẳng cái gì vậy? Các cậu đã sống chung bao nhiêu ngày rồi, cậu còn sợ anh ấy sao?”
“Đương nhiên là tớ không sợ anh ấy rồi! Tớ chỉ là … chỉ là không quen phải chủ động gọi điện cho anh ấy mà thôi.” Tô Lạc Lạc phản bác.
Hạ Thấm lái thẳng xe đến tòa nhà cao ốc mang tính biểu tượng của trung tâm thành phố nằm ở vị trí đắc địa.
Nơi đó là trụ sở của tổng bộ toàn cầu tập đoàn Long thị, một tòa lâu đài sắt thép.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đây là nơi mà mỗi ngày Long Dạ Tước đều đi làm, trước kia cô không để ý tới, bây giờ vừa nhìn liền cảm thấy người đàn ông này vô cùng xuất chúng hơn người.
Nhưng mà khi ở nhà, rõ ràng anh là một người thích so đo với cô, Tô Lạc Lạc tinh tế nhận ra.
Xe của Hạ Thấm dừng dưới bậc thềm đá, nói với cô,: “Cậu lên đó đi! Tớ không lên đâu?”
“Tại sao vậy?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
“Bởi vì khí thế của Long Dạ Tước quá mạnh mẽ, đứng trước mặt anh ấy tớ sẽ bị hụt hơi.”
Tô Lạc Lạc bật cười: “Không phải đấy chứ!”
“Cậu đã sinh bọn nhỏ cho anh ấy cho nên chắc chắn cậu không cảm nhận được đâu, nhanh chóng lên đó đi! Tớ ở đây chờ cậu.”
Tô Lạc Lạc đẩy cửa bước xuống xe, cô sải bước đến bậc thềm đá, không biết tại sao lúc đứng dưới tòa lầu của công ty này, cô cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
Cô đi vào đại sảnh hoành tráng hoa lệ thì cảm thấy chính mình như một con kiến nhỏ bé, ngay lúc Tô Lạc Lạc không biết làm thế nào mới có thể gặp được Long Dạ Tước thì đột nhiên có một nữ trợ lý xinh đẹp bước đến hỏi: “Xin hỏi, cô là cô Tô Lạc Lạc đúng không ạ?”
“Đúng vậy, chính là tôi.” Tô Lạc Lạc gật đầu.
Tống Nhã âm thầm ‘oa’ một tiếng, cô gái này chính là người đã nhận được món quà mà cô ta mua để tặng đấy sao, nhìn tuổi tác có vẻ còn nhỏ lắm!
“Tôi là trợ lý riêng của tổng giám đốc Long, mời cô đi theo tôi qua bên này.” Tống Nhã nghênh đón cô rồi dẫn cô đi đến một thang máy riêng độc quyền, đó là thang máy chuyên dụng dùng hằng ngày của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc không nghĩ đến Long Dạ Tước đã có chuẩn bị, nếu không cô cũng không biết phải tìm anh nơi đâu.
“Cô Tô, cô là bạn gái của tổng giám đốc Long nhỉ!” Tống Nhã cười hỏi.
Tô Lạc Lạc vừa nghe liền nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Ơ? Tôi không phải.”
“Cô không phải hả?” Tống Nhã kinh ngạc, vậy cô và tổng giám Long có quan hệ gì nhỉ?
Tô Lạc Lạc siết chặt chiếc túi đang cầm trong tay, trong lòng nghĩ thầm chút nữa sau khi xong sẽ rời khỏi đây ngay lập tức!
Thang máy lên tầng cao nhất chỉ mất khoảng mười mấy giây, trái tim Tô Lạc Lạc đột nhiên treo lên, vừa bước ra khỏi thang máy nhìn phong cảnh trên không trung ngoài hành lang, cô lập tức hít sâu một hơi, Trời ạ! Đứng ở chỗ này làm cho cô cảm thấy có một loại khí thế thống trị cả thiên hạ.
Đồng thời cũng có một loại cảm khái ở chỗ càng cao sẽ không khỏi rét vì lạnh.
“Cô Tô, mời đi bên này, tổng giám đốc Long đang chờ cô ạ.” Tống Nhã vô cùng lịch sự mời cô.
Tô Lạc Lạc lập tức nở nụ cười: “Cô thư kí, cô không cần phải xưng hô tôn kính với tôi đâu, tôi chỉ là một người bạn bình thường của anh ấy mà thôi.”
Tống Nhã lại không cho rằng như thế! Nếu là bạn bè bình thường vậy biểu hiện vào mấy ngày trước của tổng giám đốc Long phải giải thích như thế nào? Rõ ràng là anh ấy thích cô gái này mà!
Lẽ nào tổng giám đốc Long vẫn chưa theo đuổi được cô gái này sao? Làm sao có thể được? Sức hấp dẫn của tổng giám đốc Long lớn như vậy mà, làm sao mà theo đuổi không được một cô gái?
Bây giờ chỉ cần một cái vẫy tay của anh thì không biết có bao nhiêu cô gái tiến tới rồi sà vào vòng tay anh đấy chứ!
Tống Nhã gõ cửa phòng làm việc của Long Dạ Tước, ngay sau đó cô ta vặn mở cửa rồi nói với Tô Lạc Lạc: “Cô Tô, xin mời!”
Tô Lạc Lạc gật đầu, nắm chặt chiếc túi rồi đi vào.
Cô vừa tiến vào liền nhìn thấy một căn phòng rộng khoảng năm trăm mét vuông, cô trợn tròn mắt, trong đây chỉ đơn giản xếp một bộ ghế sô pha cao cấp, còn có một loạt giá đựng sách, sau đó là bàn ghế làm việc cao cấp, còn có chậu cây đang để trong góc.
Những cửa sổ sát đất kiểu Pháp khổng lồ kìa thật làm người ta rung động.
Đây là nơi làm việc hằng ngày của Long Dạ Tước.
Mà lúc này, Tô Lạc Lạc nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất kiểu Pháp, một tay đút vào túi quần. Dáng người cao, thẳng tắp, tao nhã, vô hình chung toát ra khí chất của một vị hoàng đế trong giới kinh doanh.
Trái tim Tô Lạc Lạc nghẹn lại, hôm nay cô thật sự như mới bắt đầu quen biết anh.
“À ừm … Tôi đến là muốn hỏi có phải tối qua anh tặng quà cho tôi không?” Tô Lạc Lạc căng thẳng đến mức đầu lưỡi muốn thắt lại.
Cô vội vàng an ủi bản thân, phải bình tĩnh, phải trấn định.
Người đàn ông quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ làm cho người khác hít thở không thông, đôi mắt sâu hút cuốn chặt lấy cô.
“Ừ.” Anh trầm thấp mở miệng.
“Anh tặng lúc nào thế?” Phút chốc mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng lên.
“Khoảng hơn một giờ lúc rạng sáng!” Long Dạ Tước nói xong, không rõ ý tứ mà nở một nụ cười.
Tô Lạc Lạc nhìn anh đang cười, mặt cô lại càng đỏ hơn, cô nhanh chóng lấy ra món quà từ trong túi ra, đặt trên bàn trà trước mặt ghế sô pha: “Quà anh tặng tôi không không thể nhận được, tôi đến là để trả lại anh.”
“Tại sao không thể nhận?” Chân thon dài của anh từng bước từng bước đi về phía cô.
“Quá đắt tiền.” Tô Lạc Lạc nói xong dự định sẽ rời đi: “Tóm lại là tôi không sẽ nhận, anh thu về đi!”
“Quà mà Long Dạ Tước tôi tặng rồi thì chưa từng có đạo lí sẽ thu lại.” Người đàn ông không vui nhướng mày.
“Đó là chuyện của anh, dù sao thì tôi cũng không lấy.” Nói xong, Tô Lạc Lạc tranh thủ thời gian nói: “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
“Chờ chút, đem quà đi đi.” Long Dạ Tước trầm giọng ra lệnh.
Chương 122: Ép trả lại cho cô
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, hơi mở to mắt nói: “Tôi nói là tôi không thể nhận được.”
“Em dám nhận quà của người khác tại sao lại không nhận quà của tôi?” Ngữ khí của Long Dạ Tước lạnh thêm vài phần, dây chuyền kim cương của Dạ Trạch Hạo cô xem như bảo bối hả?
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt lập tức hiểu ra: “Anh nói là món quà của Dạ Trạch Hạo đúng không? Tôi cũng không nhận, bây giờ tôi đi trả lại cho anh ta.”
Long Dạ Tước hơi giật mình: “Em cũng không nhận của anh ta?”
“Đương nhiên là tôi không nhận rồi! Món quà mắc như vậy tôi đều không nhận.” Nói xong Tô Lạc Lạc có chút túng quẫn, tại sao phải nói cho anh biết cái này nhỉ?
“Đây là tôi đặc biệt mua cho em, mặc kệ em có nhận hay không thì đều đã thuộc về em rồi, em đem ra ngoài đi rồi thuận tiện tìm chỗ nào đó ném nó đi!” Long Dạ Tước đột nhiên cầm hộp quà lên, chân dài bước đến bên cạnh Tô Lạc Lạc, nắm đôi tay nhỏ bé của Tô Lạc Lạc, thế là món quà lại bị nhét vào trong ngực cô.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc nhìn anh: “Này, anh…”
Đôi mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước nhìn cô: “Em cũng có thể đi quyên góp.”
“Tôi không cần, không cần …” Tô Lạc Lạc tức giận, sao lại có đạo lí cưỡng ép người ta nhận quà vậy chứ?
Tô Lạc Lạc nói xong thì muốn đem quà nhét trở lại vào tay anh, ngay lúc này, cánh tay lớn của người đàn ông duỗi ra nắm ở vai cô, một cánh tay khác chế trụ ót của cô.
Tô Lạc Lạc cứ như vậy ôm món quà, cả người rơi vào vòng tay của anh, và một giây tiếp theo.
Người đàn ông cúi đầu xuống nhắm chính xác vào cặp môi đỏ mọng đang sắp kêu lên của cô hôn thật mạnh xuống.
Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, chết tiệt, người đàn ông này hôn cô đến nghiện rồi sao? Tại sao cứ hở một chút là lại hôn cô hả?
Trong tay Tô Lạc Lạc đang ôm hộp quà nên không có chỗ để đẩy anh, cô chỉ có thể co người lại hai mắt mở to nhìn người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Hoàn toàn chính xác, Long Dạ Tước thật sự là nghiện hôn cô rồi, chính là vào tối hôm qua, à không, xác thực mà nói thì lần đầu tiên hôn vào năm năm trước đã làm anh khắc ghi sâu trong đầu, không thể quên được.
Tô Lạc Lạc ngoại trừ tức giận còn có căng thẳng, trời ạ! Đây là phòng làm việc của anh đấy! Lúc nào cũng có thể có người đẩy cửa bước vào đấy!
Giữa thanh thiên bạch nhật mà cô còn làm loại chuyện như vậy, có biết xấu hổ không cơ chứ?
Trong lòng Tô Lạc Lạc một bên phát hoảng, một bên muốn tránh né nụ hôn của anh.
Nhưng lòng bàn tay to lớn của anh đang chế trụ cái ót của cô nên dù cô có trốn thế nào cũng vô dụng, anh vẫn mạnh mẽ quấn chặt lấy cô.
Cứ như vậy mà Tô Lạc Lạc bị một trận cưỡng hôn, lúc cô sắp hít thở không thông nữa thì cuối cùng người đàn ông cũng buông cô ra, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến tận mang tai.
“Anh… Long Dạ Tước, cái tên khốn không biết xấu hổ này.” Tô Lạc Lạc vươn tay che đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng cả lên, trên mặt hiện lên vẻ oán giận.
” Nếu như hôm nay em không đem món quà này ra khỏi phòng làm việc của tôi thì em đừng nghĩ đến việc sẽ ra khỏi đây. Nếu như em muốn giao cho người khác, mất rồi thì tôi sẽ tìm em bồi thường.” Giọng nói bá đạo của người đàn ông vang lên.
“Anh …” Tô Lạc Lạc hoàn toàn biết được thế nào là đồ vô lại rồi, thân phận của người đàn ông này vô cùng tôn quý nhưng lại dám chơi xỏ lá trước mặt cô.
“Quà của Dạ Trạch Hạo, tốt nhất là trong hôm nay em trả lại anh ta đi, nếu mà vẫn còn ở nhà của tôi thì tôi không ngại hủy nó đi đâu.”
“Anh …”
Tô Lạc Lạc lắp bắp hai lần ‘anh’ mà vẫn không nói ra được, cô tức điên lên rồi.
“Được rồi, em mang quà về được rồi đấy.” Long Dạ Tước không muốn giữ cô lại.
Vốn dĩ Tô Lạc Lạc muốn đến để trả quà lại nhưng mà bây giờ cô tức giận ôm hộp quà đi ra cửa, cô chưa từng gặp người đàn ông nào khốn khiếp như thế.
Tô Lạc Lạc đi thẳng một đường đến cửa thang máy, Tống Nhã đang chờ cô nói: “Cô Tô, tôi đưa cô xuống dưới nhé!”
Tô Lạc Lạc gật đầu, nhưng đầu thì vùi xuống, vẻ mặt đầy tức giận.
Tống Nhã thầm kinh hãi, cô Tô và tổng giám đốc Long cãi nhau sao? Tại sao sắc mặt lại giận dữ như thế chứ?
Đến dưới lầu, Tô Lạc Lạc nói với Tống Nhã: “Không cần tiễn nữa, cảm ơn.”
Nói xong, Tô Lạc Lạc vội vàng sải bước ra khỏi đại sảnh.
Hạ Thấm chờ cô ở dưới lầu đang đọc báo lá cải, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Lạc Lạc xuống rồi mà trong tay cô vẫn còn cầm hộp quà khi nãy.
Tô Lạc Lạc vừa ngồi vào Hạ Thấm liền hiếu kì hỏi: “Sao vậy? Long Dạ Tước không ở công ty à? Sao lại cầm hộp quà trở về rồi?”
“Đừng nhắc nữa, anh ấy không chịu lấy về.” Tô Lạc Lạc nghĩ đến chuyện khi nãy bị anh cưỡng hôn, tức giận đến mặt vẫn còn đỏ.
Hạ Thấm kinh ngạc trợn to mắt: “Vì sao chứ?”
“Anh ấy nói cho dù tớ có vứt đi thì anh ấy cũng không lấy lại.” Tô Lạc Lạc bây giờ nhìn thấy bộ trang sức này thật không biết phải làm sao.
“Quả nhiên có tiền liền tùy hứng!” Hạ Thấm cười lên.
Bây giờ Tô Lạc Lạc cảm thấy khóc không ra nước mắt, làm gì còn tâm trạng để cười?
Cô nhíu mày suy nghĩ một chút: “Bỏ đi, hôm nay chờ tớ quay về nhà sớm một chút sẽ đem hộp quà giấu vào phòng của anh ấy, xem như là tặng lại cho anh ấy, sau này anh ấy cũng không đem chuyện này ra nói nữa.”
Hạ Thấm đồng tình: “Đúng vậy, cậu cứ làm như vậy đi! Anh ấy cứ tưởng là cậu nhận rồi, thật ra là cậu đã trả lại cho anh ấy.”
“Chút nữa tớ còn phải trả lại quà cho Dạ Trạch Hạo nữa.”
Hạ Thấm lập tức kích động: “ Nói như vậy là tớ có thể ngắm nam thần ở khoảng cách gần rồi hả?”
“Ừ, chút nữa là cậu có thể nhìn thấy anh ấy rồi.” Tô Lạc Lạc vui vẻ thay cô ấy.
“Lạc Lạc, cậu đối xử với tớ tốt nhất.” Hạ Thấm cười rộ lên.
“Chúng ta đi ăn trước đã, ăn xong rồi đi tìm anh ấy.”
“Ừm, khoảng thời gian này thật tươi đẹp mà.” Hạ Thấm vô cùng vui vẻ!
Vừa có bữa ăn thịnh soạn, vừa có thể gặp được thần tượng.
Tô Lạc Lạc mời cô ấy ăn buffet hải sản mà cô ấy thích nhất, hai người đều ăn vô cùng no, mà Tô Lạc Lạc cũng rất vui vẻ, sự tức giận khi nãy do Long Dạ Tước mang đến cũng đều biến sạch sẽ rồi.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo gần chỗ đó, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại gọi cho Dạ Trạch Hạo.
“A lô …” Giọng nói còn chưa tỉnh ngủ vang lên.
“Anh vẫn chưa ngủ dậy à!” Tô Lạc Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Em ở đâu vậy?”
“Tôi đang ở bên ngoài!”
“Đến nhà tôi đi, sẵn tiện gọi thêm chút đồ ăn mang đến cho tôi nhé.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, mua thêm chút trái cây các loại đi.”
“À mà, tôi và bạn tôi đang đi cùng nhau, bạn tôi muốn gặp anh, có được không?” Tô Lạc Lạc trưng cầu ý kiến của anh ta.
“Là bạn gì của em?”
“Là chị em tốt của tôi.”
“Được, em đưa cô ấy qua luôn đi!” Nói xong liền cúp máy.
Tô Lạc Lạc nghe thấy giọng vừa tỉnh ngủ của anh ta, không biết phải nói gì, chẳng lẽ minh tinh sinh hoạt đều không có quy luật như vậy sao? Nói không chừng tối hôm qua lại chơi game!
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút liền đi đến nhà hàng gần đó đóng gói đồ ăn mang đi, sẵn tiện đi đến cửa hàng trái cây gần đó mua chút trái cây nữa.
Sau khi mua xong tất cả, hai người bắt đầu đi về phía nhà của Dạ Trạch Hạo.
Chương 123: Giúp anh giữ mặt mũi
Đứng trước cửa biệt thự lớn của Dạ Trạch Hạo, Hạ Thấm ‘oa’ một tiếng: “Thần tượng của tớ thật có tiền nha!”
“Anh ta thật sự có tiền.” Tô Lạc Lạc cười lên.
Tim Hạ Thấm lập tức đập nhanh hơn, Tô Lạc Lạc nhấn chuông cửa, cửa lập tức ‘cạch’ một tiếng liền mở ra.
Tô Lạc Lạc cũng không quên đem theo món quà, vẻ mặt Hạ Thấm vui vẻ kích động đi theo sau Tô Lạc Lạc vào trong hoa viên. Trước mắt chính là đại sảnh, Tô Lạc Lạc bước vào liền nhìn thấy Dạ Trạch Hạo ăn mặc thoải mái ngồi trên ghế sô pha, tay đang cầm Ipad, vừa thấy liền biết chơi game.
Hạ Thấm lập tức nhìn không được kích động muốn thét lên, cô ấy che miệng lại, đã cười tới mức chỉ thấy răng không thấy mắt đâu,. Trời ơi! Thần tượng đấy!
Dạ Trạch Hạo ở ngay trước mặt cô, thật đẹp trai, thật là động lòng người.
Dạ Trạch Hạo để Ipad xuống, đôi mắt quyến rũ như sao trời nâng lên, sau khi nhìn qua Tô LẠc Lạc lại nhìn đến cô gái đang bày vẻ mặt kích động nhìn anh ta, khóe môi cong lên cười, chào hỏi: “Xin chào.”
“Xin chào, xin chào… Em là Hạ Thấm, rất vui được gặp anh … Anh còn đẹp trai hơn trong phim nữa.” Lập tức mặt Hạ Thấm đỏ đến mang tai chào hỏi anh ta, hoàn toàn mất đi sự lí trí tỉnh táo thường ngày.
Tô Lạc Lạc âm thầm giật giật nhắc nhở cô ấy, đừng có thất thố quá.
Hạ Thấm lập tức hít sâu một hơi, tay và chân không biết phải thả lỏng như thế nào.
Tô Lạc Lạc mang thức ăn đã mua đến trước mặt anh ta: “Anh mau ăn đi!” Sau đó cô đem trái cây vào trong phòng bếp rửa sạch rồi lại bưng ra.
“Hạ Thấm, đừng đứng đấy nữa! Ngồi đi.” Đôi mắt sáng ngời có thần của Dạ Trạch Hạo nhìn hai người bọn họ: “Tôi ăn cơm trước, các em ăn trái cây đi.”
Nói xong thì mở hộp cơm ra bắt đầu ăn, Hạ Thấm đang ngồi bên cạnh mắt luôn nhìn thẳng, cô ấy thật sự có phúc khi được tận mắt nhìn thần tượng ăn cơm.
Tô Lạc Lạc hái một quả nho bỏ vào miệng cô ấy, bởi vì Hạ Thấm vẫn luôn kích động nên không khép miệng lại.
Tô Lạc Lạc ăn trái cây, nhìn Dạ Trạch Hạo đang ăn một cách tao nhã, cảm kích nói: “Cảm ơn pháo hoa vào tối hôm qua của anh, rất đẹp.” Nói xong, cô đỏ mặt nhìn anh: “Làm sao anh biết hôm qua là sinh nhật của tôi?”
“Mỗi một nhân viên của công ty chúng ta khi đến sinh nhật đều sẽ được tặng quà, mà quà của em là do đích thân tôi lựa chọn, thích không?” Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
Nói đến quà tặng, Tô Lạc Lạc lập tức vội vàng lấy món quà từ trong túi ra đưa lại cho anh ta: “Tôi không thể nhận phần quà này, anh lấy về đi!”
Dạ Trạch Hạo cắn đũa, chớp chớp mắt nhìn cô: “Vì sao em không thể nhận?”
“Quá mắc tiền rồi, tôi không thể nhận được.” Tô Lạc Lạc vô cùng nghiêm túc.
“Không mắc nha! Chỉ hơn có mấy chục triệu thôi, tôi có thể tặng nổi mà.” Dạ Trạch Hạo không cho là đúng nói.
May mắn là hôm qua Tô Lạc Lạc đã tra qua nhãn hiệu cũng biết cụ thể giá tiền của sợi dây chuyền này, không ngờ là Dạ Trạch Hạo dám gạt cô.
Mà Hạ Thấm ngồi kế bên cũng là người biết rõ giá tiền cụ thể, lúc này nghe Dạ Trạch Hạo nói như vậy, cô ấy nhìn Dạ Trạch Hạo lại quay đầu nhìn bạn tốt của mình, cái này… Chắc chắc là có chuyện mờ ám.
“Tóm lại là tôi không thể nhận, pháo hoa mà tối hôm qua anh bắn chính là món quà tốt nhất cho tôi rồi, cho nên là trả lại cho anh.” Nói gì đi nữa thì Tô Lạc Lạc cũng không thể nhận.
Lúc này Dạ Trạch Hạo đã ăn có chút no rồi, anh ta cầm trái táo lên cắn một ngụm, nhai nuốt xuống nhìn cô: “Mua thì cũng mua rồi, vì sao em không thể nhận, mỗi nhân viên trong công ty tôi đều được tặng quà mà, đâu phải chỉ có tặng cho mình em.”
“Vậy … Mỗi người nhân viên trong công ty anh đều tặng dây chuyền kim cương hơn sáu trăm triệu sao?” Tô Lạc Lạc không còn cách nào khác đành phải vạch trần giá cả.
Động tác cắn quả táo của Dạ Trạch Hạo cứng đờ, có chút buồn cười trừng mắt nhìn cô, sau đó lại cắn một miếng, nhai giòn thoải mái, vừa có chút chột dạ chớp mắt: “Làm sao em biết sợi dây chuyền này sáu trăm triệu?”
Hạ Thấm nhìn thấy anh ta vô cùng đáng yêu, cô ấy cảm thấy có chút buồn cười nhưng phải nhịn lại.
Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ thở dài: “Nhãn hiệu nổi tiếng như vậy lên mạng tra một chút liền biết được mà, cho nên anh lấy lại đi!”
Tô Lạc Lạc để dây chuyền trên bàn, đứng lên thu dọn hộp cơm kế bên.
Dạ Trạch Hạo có chút hốt hoảng nhìn cô: “Tô Lạc Lạc, quà đã tặng đi rồi làm gì có đạo lý lấy về nữa? Sáu trăm triệu thì sáu trăm triệu, tôi không tặng nổi hả?”
“Nhưng mà tôi nhận không nổi!” Tô Lạc Lạc cười khổ.
“Vậy tôi mặc kệ, em bắt buộc phải nhận lấy.” Dạ Trạch Hạo cưỡng ép nói.
Tô Lạc Lạc đã trải qua một lần bị cưỡng ép bị nhận quà rồi nên cô không khỏi nghiêm túc mà nói: “ Tôi nói rồi, không nhận chính là không nhận.”
Dạ Trạch Hạo không còn cách nào với cô: “Được, em không nhận cái này cũng được, vậy chiều nay tôi tặng bù cho em một sợi dây chuyền khác không mắc như vậy nhé?”
“Không cần đâu.”
“Tô Lạc Lạc, em nói như thế vậy sau này chúng ta làm sao có thể làm bạn? Hơn nữa ở bên ngoài em còn là bạn gái của tôi, nếu như cứ em nghèo khó thê thảm như vậy đến một sợi dây chuyền của nhãn hiệu nổi tiếng cũng không có thì em có làm mất mặt của tôi không chứ, cho dù em không nhận vậy thì tôi cho em mượn đeo được không?”
Hạ Thấm ở một bên cảm thấy khó có thể tin được, cô ấy là người ngoài cuộc nhưng mà cô ấy có thể thấy rõ ràng, Dạ Trạch Hạo hình như rất thích con bé Tô Lạc Lạc này.
“À mà, cô Hạ, cô nói tôi nói như vậy có đúng không?” Dạ Trạch Hạo đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Hạ Thấm.
Hạ Thấm lập tức sững người, cô ấy không thể làm chuyện đắc tội với thần tượng được, cô ấy lập tức khuyên nhủ: