Chương 56: Anh ta thích trẻ con.
Dạ Trạch Hạo ăn mì xong, cầm lấy hợp đồng Tô Lạc Lạc đã ký lên tầng nhéo vào két riêng của mình.
Tô Lạc Lạc đợi dưới tầng khoảng 10 phút, Dạ Trạch Hạo đi xuống, anh ta đội mũ, đeo kính râm to màu đen, khẩu trang xanh, áo phông màu đen, quần âu màu sẫm, từ đầu đến chân chỉ lộ mỗi cái mũi.
Nhưng dù anh ta ăn mặc như vậy vẫn không che dấu được bản chất đẹp trai của anh ta.
– Thế nào? Còn có ai nhận ra tôi sao?
Dạ Trạch Hạo nhìn cô hỏi.
Tô Lạc Lạc vẫn có chút lo lắng, nhưng cô nhìn anh ta nói:
– Chúng ta không cần đi quá xa, đến trung tâm thương mại gần đây mua là được.
Dạ Trạch Hạo không nói gì, dù sao gần đây anh ta cũng nhàn rỗi, Tô Lạc Lạc vẫn đang oán hận mình bị ký hợp đồng.
Đi ra ga ra Dạ Trạch Hạo ngồi lên một chiếc một chiếc siêu xe màu trắng cực ngầu, Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế phụ, Dạ Trạch Hạo lái xe lao ra khỏi biệt thự.
Đây là một khu phố rất yên tĩnh và thưa thớt, nhưng đồng thời khu vực này cũng là nơi tập trung những người giàu có nhất ở thành phố này. Đây cũng tập trung đầy đủ các dịch vụ sang trọng bao gồm cả trung tâm thương mại quốc tế. Xe của Dạ Trạch Hạo đậu dưới tầng hầm, anh lạnh lùng đeo ba lô lên.
Tô lạc lạc đứng bên cạnh anh ta rất áp lực. Dạ Trạch Hạo cao nên Tô Lạc Lạc đi giày đế bằng đứng bên cạnh anh chỉ đến vai anh ta. Chênh lệch chiều cao rất lớn.
Nhưng đồng thời cũng là sự chênh lệch dễ thương.
Đi vào trung tâm thương mại, Tô Lạc Lạc đẩy xe, bắt đầu chọn đồ ăn cho bữa trưa, còn những đồ có thể tích trữ. Tô Lạc Lạc nuôi hai đứa trẻ từ nhỏ cũng có chút kinh nghiệm trong việc này.
Cách ăn mặc của Dạ Trạch Hạo cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái ở bốn phía. Hơn nữa, còn không ít các cô gái bí mật đi theo anh ta. Nhưng nhìn bề ngoài của rất giống ngôi sao.
Tô Lạc Lạc có chút lo lắng đi đến bên cạnh Dạ Trạch Hạo hỏi anh ta:
– Chúng ta mua nhanh rồi đi thôi. Tôi thấy anh vẫn rất hấp dẫn người khác.
Dạ Trạch Hạo bật cười
– Cô đang khen dáng tôi đẹp sao?
Tô Lạc Lạc trợn mắt
– Tôi chỉ thấy quái dị.
– Vậy ý của cô là tôi nên bỏ kính và khẩu trang ra?
Dạ Trạch Hạo muốn thử, tuy mỗi lần anh công khai lộ diện đều là những trường hợp tai nạn.
Anh cũng không phải người nổi tiếng cần thu hút người hâm mộ. Anh ta có thể có được sự yêu mến điên cuồng dựa vào sức hút bản thân.
– Xin hỏi, anh có phải là ngôi sao không?
Đột nhiên một cô bé tám chín tuổi lớn mật chạy đến hỏi.
Khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm của Dạ Trạch Hạo nhìn cô gái nhỏ một cái, cả người đều tràn ngập khí chất.
Tô Lạc Lạc hơi căng thẳng, lại thấy cô bé khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, sỡ hãi tới mức xoay người bỏ chạy.
Tô Lạc Lạc cũng làm mẹ, lập tức phát hiện anh ta cố ý.
– Anh nói cho cô ấy anh không phải không được sao? Vì sao lại dọa cô bé?
Tô Lạc Lạc đẩy xe quay đầu lại nhìn Dạ Trạch Hạo.
Anh ta hai tay lười biếng đút túi
– Lười nói.
– Xem ra trẻ con sẽ không thích anh.
Tô lạc lạc nhỏ giọng nén giận nói.
Dạ Trạch Hạo không khỏi quay đầu lại hỏi một câu:
– Cô có con chưa?
Tô Lạc Lạc hơi ngẩn ra, dù sao sớm muộn anh ta cũng biết, cô thầm cười nói
– Có, hai đứa một trai một gái.
Dạ Trạch Hạo rõ ràng biết cô có nhưng lúc này anh vẫn giả bộ rất kinh ngạc. Mặc dù anh đẹp kính và khẩu trang nhưng anh ta nhìn cô chăm chú đã thể hiện sự kinh ngạc của anh ta.
– Cô có hai con?
Anh ta làm bộ kinh ngạc hỏi.
Tô Lạc Lạc gật đầu hơi buồn cười nói
– Sao? Không thể sao?
– Cô đã kết hôn?
Dạ Trạch Hạo cố ý hỏi.
– Chưa.
Tô Lạc Lạc lắc đầu.
– Vậy… cô có con riêng?
Tô Lạc Lạc gật đầu thừa nhận rất thoải mái,
– Đúng.
– Vậy con cô sống ở đâu?
Dạ Trạch Hạo ra vẻ tò mò.
Tô Lạc Lạc mím môi đáp
– Bọn trẻ sống gần biệt thự của anh.
– Vậy còn cô? Cô không sống cùng bọn trẻ sao?
Dạ Trạch Hạo giống như người điều tra không ngừng hỏi.
Tô Lạc Lạc có chút lúng túng, cô cắn môi nói
– Hiện giờ tôi đang sống cùng bọn trẻ, ở một biệt thự cách biệt thự của anh không xa.
– Oa. Cha của con cô rất có tiền. Tôi đã chi hàng trăm triệu đô la cho căn biệt thự này. Chứng tỏ cha của các con cô cũng rất giàu có, anh ta tên gì? Tôi biết rất nhiều người giàu có trong nước.
– Anh ta là Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc vẫn trả lời.
Phía dưới kính râm Dạ Trạch Hạo cười lạnh, ngoài miệng lại ra vẻ kinh ngạc nói:
– Tôi biết anh ta, anh ấy là Tổng giám đốc của tập đoàn Long thị. Không nhìn ra cô bình thường như vậy lại sinh con cho anh ta, thật sự là may mắn.
Tô Lạc Lạc ngừng vài giây không biết nói gì? Nói cô bình thường là sao?
Dạ Trạch Hạo cũng ý thức được mình đã làm tổn thương cô nhưng anh ta cũng không giải thích. Bởi vì tính tình anh ta cao ngạo, từ giải thích không có trong từ điển của anh ta.
Dạ Trạch Hạo lập tức nheo nheo mắt
– Tối nay mời bọn trẻ đến nhà tôi ăn cơm được không?
Tô Lạc Lạc mở to mắt
– Không phải anh không thích trẻ con sao?
– Ai nói tôi không thích? Tôi thích trẻ con.
Dạ Trạch Hạo trợn mắt nói dối. Đúng, anh ta không thích trẻ con, bọn chúng ầm ĩ cả ngày khiến anh ta đau đầu. Chỉ tại bọn chúng là con của nhà họ Long.
– Vậy anh cho phép con tôi đến nhà anh chơi?
Tô lạc lạc thấy thế cũng tốt, sau này khi làm việc ở nhà anh ta cô có thể chăm sóc bọn trẻ, nhưng điều cần thiết là anh không giét chúng
– Được nhiên, tối nay để bọn trẻ đến nhà tôi chơi đi. Đi, chúng ta chọn vài món đồ chơi làm quà tặng.
Dạ Trạch Hạo hình như rất coi trọng lần gặp mặt này.
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn anh ta đi về phía khu bán đồ chơi, không biết phải làm sao.
Nhưng, đối với cô mà nói đây không phải là chuyện gì xấu.
Mua xong đồ, về đến nhà vừa đúng bữa trưa. Tô Lạc Lạc lại bận rộn trong bếp. Dạ Trạch Hạo ngồi trong phòng khách xem kịch bản mới nghe tiếng động trong bếp, còn cả mùi thơm trong không khí làm anh ta hoảng hốt.
Đến giờ trong nhà anh ta anh ta không thích bất cứ ai ở đây lâu. Nơi này là không gian riêng của anh, trừ bỏ mẹ anh ta không được anh ta cho phép không ai có thể vào.
Lúc này trong nhà có một cô gái, có vẻ không thích hợp.
Giống như một ngôi nhà thật sự.
Tô Lạc Lạc làm ba món đồ ăn một món canh. Trước kia cô cũng là cô gái mười ngón tay không dính nước nhưng từ khi mẹ cô qua đời cô sống một mình ở nước ngoài cô bắt đầu học. 5 năm trôi rua cô đã dễ dàng có thể nấu những món ăn ngon.
Dạ Trạch Hạo ngồi vào bàn nhìn đồ ăn vừa ngon vừa bổ, anh tư nghĩ mình đưa cô đến làm việc là quyết định đúng đắn.
Chương 57: Đi đón bọn trẻ.
Vừa ăn Dạ Trạch Hạo tò mò hỏi:
– Bọn trẻ nhà cô mấy giờ thì tan?
– Nếu người nhà đến đón thì 5 giờ có thể đón, nhưng bình thường là xe nhà trường đưa về lúc 6 giờ hơn là về đến nhà.
Dạ Trạch Hạo vừa ăn vừa nói:
– Buổi chiều chúng ta đi đón bọn chúng đi.
– Hả?
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn anh ta.
– ý của tôi là sau này cô sẽ thường xuyên đến nhà tôi, bọn trẻ còn nhỏ như vậy, chắc chắn cô rất lo lắng, cô không yên tâm làm việc sẽ không hiệu quả cho nên nếu tôi có thời gian tôi muốn đi đón bọn trẻ với cô.
Tô Lạc Lạc hơi cảm kích nhìn ảnh ta:
– Cám ơn anh hiểu và thông cảm với công việc của tôi. Yên tâm, mặc dù là anh lừa tôi ký hợp đồng nhưng tôi nhận lương của anh anh lại tin tôi tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.
Lần này là Dạ Trạch Hạo giật mình. Anh nhìn vẻ mặt chân thành của cô trong lòng có chút phức tạp. Mục đích thật sự của anh ta là lợi dụng cô.
Anh ta căn bản không phải để ý đến năng lực cũng như nhân phẩm của cô.
– Tay nghề của cô không tồi, xem ra cô là người đa tài đa nghệ.
Dạ Trạch Hạo khen cô.
Được khen ai cũng sẽ vui vẻ, Tô Lạc Lạc mím môi cười:
– Cám ơn.
– Buổi chiều tôi sẽ xem kịch bản, nếu cô nhàm chán có thể vào rạp chiếu phim của tôi xem phim hoặc là đến thư phòng của tôi đọc sách, cũng có thể dùng IPAD của tôi.
– Anh không phải lo cho tôi tôi sẽ tự tìm việc làm.
Tô Lạc Lạc coi nhà của anh ta trở thành mục tiêu làm việc cô đương nhiên sẽ cầm mười vạn tiền lương để xem phim. Cô phải dọn dẹp tốt nhà của anh ta.
Mười vạn tiền lương đã là không tồi.
Buổi chiều, Dạ Trạch Hạo đọc kịch bản trong phòng khách, Tô Lạc Lạc quét sân trong biệt thực cố gắng dọn dẹp gọn dẽ. Khi Dạ Trạch Hạo xuống tầng uống nước thấy cô đang quét dọn trong vườn anh ta hơi giật mình ngạc nhiên vài giây.
Nhưng anh ta cũng không nói gì. Có lẽ anh ta không có người giúp việc, vì anh ta ghét người khác vào nhà mình sờ vào đồ vật của anh ta.
Tô Lạc Lạc thì anh lại đồng ý để cô chia sẻ không giang tư nhân của mình.
Đúng 5 giờ, Dạ Trạch Hạo xuống tầng tìm cô, định đi đón con cô. Lúc này Dạ Trạch Hạo lái một chiếc xe việt dã, trường học của bọn trẻ ngay cửa khu biệt thự. Lúc này cửa trường học đỗ rất nhiều xe, đều là xe sang.
Người đi đón bọn trẻ cho dù là cha mẹ thân phận cao như nào trước mặt bọn trẻ cũng đều thể hiện vẻ mặt trìu mến, thường xuyên có thể gặp một người cha mặc vest uy nghiêm lạnh lùng nhưng ánh mắt lập tức dịu dàng khi nhìn thấy con mình.
Họ bế đứa trẻ lên, vừa hôn nó vừa đi về phía xe, vừa tươi cười chuyện ở trường của bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc quẹt thẻ vào trong khu trường, đi đến một khu vui chơi thấy hai đứa con đang ngồi ở chỗ xếp gỗ.
– Mẹ…
Tô Tiểu Hinh thấy mẹ đến lập tức ném xếp gỗ lao đến.
Tô Tiểu Sâm cũng nhanh chóng ném đồ chơi chạy ra. Tô Lạc Lạc bế con gái lên rồi cúi xuống hôn lên trán con trai:
– Mẹ đón bọn con về.
– Mẹ, mẹ đến cùng ba sao?
Tô Tiểu Sâm tò mò hỏi.
– Không phải bọn con muốn gặp ngôi sao nổi tiếng sao? Là ông chủ của mẹ lái xe đến đây đón bọn con.
Tô Lạc Lạc mỉm cười nói.
Tô Tiểu Hinh lập tức kích động:
– Thật hả mẹ, chú ấy đến đón bọn con?
Tô Tiểu Sâm cũng kinh ngạc, ông chủ đối với mẹ thật tốt, việc này chắc chắn ba sẽ lo lắng.
Dạ Trạch Hạo ngồi trên xe, mắt nhìn về phía cửa ra vào, anh ta muốn xem con của Long Dạ Tước như thế nào.
Rất nhanh anh ta thấy Tô Lạc Lạc hai tay nắm tay hai đứa trẻ đi ra. Cậu nhóc mặc tây trang màu lam, cô bé mặc váy công chúa đáng yêu. Anh em sinh đôi nên khuôn mặt có chút tương tự, Dạ Trạch Hạo có chút ngạc nhiên không ngĩ tới con của Long Dạ Tước đáng yêu như vậy.
Tô Lạc Lạc kéo cửa sau, hai đứa nhỏ lập tức rụt rè leo lên xe, Dạ Trạch Hạo từ ghế lái quay đầu lại, nhìn kỹ hai đứa trẻ đồng tử của anh ta co rụt lại, đặc biệt nhìn chằm chằm cậu nhóc kia, sao có thể? Cậu ta có ba phần tương tự anh ta.
– Chào chú.
Tô Tiểu Sâm lễ phép chào.
Tô Tiểu Hinh mở to đôi mắt nai trong suốt nhìn anh ta.
Tô Lạc Lạc ngồi vào, đóng cửa lại nhìn Dạ Trạch Hạo nói:
– Có phiền anh quá không?
Dạ Trạch Hạo nhìn hai đứa trẻ cười:
– Chú giới thiệu một chút, chú là Dạ Trạch Hạo, là bạn của mẹ các cháu, về sau bọn cháu gọi chú là chú Dạ đi.
– Cháu là Tô Tiểu Sâm.
– Cháu là Tô Tiểu Hinh.
Hai giọng nói trẻ con vang lên.
Dạ Trạch Hạo cười khen:
– Tên thật dễ nghe.
– Là mẹ đặt.
– Được rồi, ngồi cẩn thận, chúng ta về nha.
Dạ Trạch Hạo nói xong khởi động xe đi về phía biệt thự của anh, chỉ mất mười phút.
Xe của Dạ Trạch Hạo vừa đi không lâu, một chiếc Rolls-Royce cao cấp dừng ở cửa, từ ghế lái bước xuống một người đàn ông cao lớn đẹp trai, cả người sắc bén như vương giả.
Anh ta xuất hiện, khiến những cha mẹ và cô giáo đều cảm thấy giật mình, Long Dạ Tước lại tự mình đến đón con, chỉ là con anh không phải vừa mới được vợ đón rồi sao?
Trong mắt cô giáo Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc chính là vợ chồng, trong giới người giàu ẩn hôn cũng không có gì kỳ quái.
– Ông Long, chào ông, ngài đến đón Tiểu Sâm và Tiểu Hinh sao?
Một cô giáo cười nhẹ nhàng hỏi.
– Bọn chúng còn ở trường học không?
Long Dạ Tước hỏi với giọng trầm ấm dễ nghe.
Cô giáo lắc đầu:
– Tiểu Sâm và Tiểu Hinh đã được vợ ngài đón đi mười phút trước rồi.
Long Dạ Tước hơi trầm mặt, anh ta lịch sẽ nói với cô giáo:
– Cám ơn.
Anh xoay người đi về phía xe, nhăn mắt, cô gái này không có xe, sao có thể đón bọn trẻ? Chẳng lẽ cô đón bọn trẻ đến nhà bạn chơi?
Con của anh hiện giờ thân phận không phải là nhỏ. Sao có thể đi ra ngoài mà không được bảo vệ gì? Long Dạ Tước lúc này tức giận, cô gái này không lo lắng gì cho bọn trẻ sao?
Anh cầm di động gọi điện thoại cho Tô Lạc Lạc.
– Alo.
Đầu dây bên kia Tô Lạc Lạc có chút lo lắng.
– Bọn trẻ đâu?
Long Dạ Tước lạnh giọng hỏi.
Chương 58: Anh thật sự tức giận.
Đầu dây bên kia Tô Lạc Lạc run sợ vài giây
– Anh đã về rồi? Anh đừng lo, bọn nhỏ ở nhà ông chủ tôi, cách biệt thự của anh 1km thôi. Tôi để bọn trẻ ăn cơm ở đây xong sẽ về.
Những lời này khiến cho người đàn ông tức giận. Cô mang theo con của anh đến nhà người đàn ông khác ăn cơm.
Người đàn ông này thật đúng là lo tìm ba cho bọn nhỏ? Ngay cả người đã chọn rồi? Là người đàn ông tên là Dạ Trạch Hạo kia sao?
Đáng chết.
Long Dạ Tước lạnh lùng cắt đứt điện thoại, anh giẫm chân ga, lao ra đường lớn. Biệt thự của anh là đi về phía bên trai nhưng anh lại quay đầu xe về phía bên kia, đi về phía biệt thự của Dạ Trạch Hạo.
Trong biệt thự.
Hai đứa trẻ xuống xe xong vào phòng khách nhận được quà Dạ Trạch Hạo chuẩn bị Tiểu Sâm chính là một người máy, Tiểu Hinh là búp bê. Một con búp bê barie tinh xảo và mười bộ váy các màu khác nhau. Tô Tiểu Hinh nhận được quà tặng oa lên mừng đến nỗi miệng nhỏ không ngậm được.
Hai đứa bé có được món đồ chơi yêu thích lập tức thấy Dạ Trạch Hạo rất tốt.
Dạ Trạch Hạo còn tự mình vừa xem bản hướng dẫn vừa dạy Tô Tiểu Sâm điều khiển người máy. Tô Tiểu Hinh cũng ngồi bên cạnh xem.
Tô Lạc Lạc cầm di động từ ngoài sân đi vào, cô có chút buồn bực, sao chưa nói xong Long Dạ Tước đã cúp điện thoại.
Giọng anh như rất tức giận.
Dạ Trạch Hạo dạy một lần thấy Tô Tiểu Sâm rất thông minh hiểu ngay, anh ta có chút kinh ngạc nhìn cậu nhóc có ba phần giống mình này trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thích.
Tô Tiểu Hinh cầm búp bên ngồi bên cạnh anh ta nói:
– Chú Dạ, búp bê của cháu không mặc được quần áo.
Dạ Trạch Hạo nghiêng đầu, cầm lấy búp bê của Tô Tiểu Hinh giúp cô mặc bộ đồ có chút phức tạp vào. Mặc xong anh ta giải thích cách mặc, Tô Tiểu Hinh vỗ vỗ tay nhỏ:
– Oa, chú Dạ quá giỏi.
Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ mang theo sùng bái, hai lúm đồng tiên cực kỳ đáng yêu của Tô Tiểu Hinh, khi đưa búp bê cho cô anh ta nhịn không được vuốt đầu cô bé.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc nhìn hình ảnh này. Vừa rồi Dạ Trạch Hạo kiên nhẫn dạy con trai, lúc này lại vui đùa với Tô Tiểu Hinh.
Xem ra, anh ta thật sự không ghét trẻ con.
Lúc này.
Chuông cửa nhà Dạ Trạch Hạo vang lên.
Tô Lạc Lạc căng thẳng, có dự cảm không tốt.
Dạ Trạch Hạo đi đến màn hình cạnh phòng khách, ấn một cái trên màn hình hiện lên hình ảnh của Long Dạ Tước. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn thẳng vào màn hình, lạnh lùng ra lệnh:
– Mở cửa!
Dạ Trạch Hạo nhìn người đàn ông trên màn hình, thầm cười đắc ý, cuối cùng đã tìm tới cửa?
Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh cũng thấy Long Dạ Tước, lo lắng nuốt nước bọt, mới nhớ ra, sáng nay đã giặt hỏng bộ chăn ga của anh, giờ lại chọc giận anh, người đàn ông này có thể giết cô không?
– Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ba các con đến.
Tô Lạc Lạc tập hợp hai đứa nhỏ lên.
Ánh mắt to đẹp của Tô Tiểu Sâm hiện lên nụ cười tính toán:
– Mẹ, ba đến làm gì?
– Có lẽ là đưa các con về.
Nói xong Tô Lạc Lạc lại khẩn cầu nhìn về phía Dạ Trạch Hạo
– Hiện giờ tôi có thể tan tầm chưa?
– Được, ngày mai lại đưa bọn trẻ đến chỗ tôi, tôi chờ cô đến làm bữa sáng.
– Bữa tối anh làm sao bây giờ?
Tô Lạc Lạc lo lắng hỏi, rõ ràng một người lớn như vậy cô còn lo lắng anh ta bị đói.
– Hôm nay không phải mua mì ăn liền sao?
Dạ Trạch Hạo cười đây là bữa tối của anh ta.
– Anh… ăn mì ăn liền không tốt cho cơ thể.
Tô Lạc Lạc quan tâm nói.
Dạ Trạch Hạo xúc động, cô thật sự quan tâm đến anh ta?
– Quên đi, cô đưa bọn trẻ về đi.
Dạ Trạch Hạo lúc này còn chưa muốn gặp Long Dạ Tước.
– Được, cảm ơn quà của anh.
Tô Lạc Lạc biết hai món quà này tiêu của anh ta mấy ngàn tệ.
Dạ Trạch Hạo cười,
– Tôi rất thích hai đứa nhóc này, có thời gian dẫn bọn chúng đến đây chơi, lúc nào tôi cũng hoan nghênh.
Nói xong Dạ Trạch Hạo không quên nói với hai đứa trẻ:
– Chú rất thích các cháu, có thời gian thì đến chơi.
– Bọn cháu cũng rất thích chú.
Tô Tiểu Hinh lớn tiếng nói.
– Hẹn gặp lại chú.
Tô Tiểu Sâm vẫy vẫy tay.
Tô Lạc Lạc nắm tay hai đứa nhỏ ra cửa, Dạ Trạch Hạo không tiễn bọn họ. Cửa vừa mở ra đã thấy Long Dạ Tước lạnh lùng đứng ở bãi cỏ, ngay cả ánh hoàng hôn ấm áp cũng không làm cho anh ấm áp được chút nào.
– Ba…
Tô Tiểu Hinh gọi với giọng vui sướng và ngọt ngào mới khiến khuôn mặt âm trầm của anh lập tức dịu dàng như nước, mỉm cười, mở rộng vòng tay ôm con gái vào lòng, sau đó anh chắc chắn con trai cũng đã đi ra ngoài mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Lạc với ánh mắt lạnh như băng.
Tô Lạc Lạc rùng mình một cái, không phải người đàn ông này biết chăn của anh ta đã bị giặt hỏng chứ?
Long Dạ Tước nhìn con trai ôm một người máy còn Tô Lạc Lạc cầm một món quà con gái rất thích, anh trầm mặt:
– Ai tặng vậy?
– Chú Dạ tặng, chú đối với bọn con rất tốt.
Tô Tiểu Sâm trả lời rất dõng dạc.
Sắc mặt Long Dạ Tước lại đen thêm vài phần, cảnh cáo nói:
– Người khác tặng quà không thể tùy tiện nhận, thích gì nói với ba ba sẽ mua cho các con.
– Không, chú Dạ là người tốt, hơn nữa chú ấy là ngôi sao nổi tiếng.
Tô Tiểu Hinh đã thích Dạ Trạch Hạo. Có lẽ trong mắt trẻ con chú Dạ có chút giống ba mình rất hợp mắt bọn chúng.
Long Dạ Tước ngồi vào ghế lái, khuôn mắt nhìn về phía trước