Chương 61: Đi cắt băng với anh ta.
Đang nghĩ nghĩ đã thấy từ trên tầng đi xuống một bóng người màu rắng, vẫn mặc áo ngủ, tóc rối bù, nếu không phải có khuôn mặt xuất sắc thì người đàn ông lôi thôi như anh ta sẽ không có cô gái nào để ý.
Dạ Trạch Hạo đứng trong phòng khách nhìn cô sau đó lười biếng ngồi xuống sô pha, hiển nhiên không ngủ tốt, nhắm mắt lại nói:
– Làm bữa sáng cho tôi đi.
– Hôm qua anh thức khuya?
Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
– Chơi trò chơi?
Dạ Trạch Hạo không giấu diếm gì nói.
Tô Lạc Lạc hơi choáng váng, game online hiện nay đang thống trị thế giới nhưng không ngờ một ngôi sao nổi tiếng như anh ta cũng tham gia, cô không biết phải nói thế nào.
Tô Lạc Lạc đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng cho anh ta, trong đầu nghĩ đến những lời đáng giận Long Dạ Tước nói hôm qua, cái gì mà mười hai giờ đến phòng anh. Người đàn ông này thiếu phụ nữ không tìm Tô Vũ Phỉ sao?
Cô tức chết mất, còn vô duyên vô cớ nợ anh một trăm năm mươi vạn. Kẻ có tiền ai cũng không thể trêu vào.
Dạ Trạch Hạo trả Tô Vũ Phỉ một trăm vạn giúp cô. Tô Lạc Lạc cảm thấy cô nên sống ở thế giới của người bình thường, nếu không trái tim cô sẽ không chịu đựng được.
Nấu bữa sáng xong cô nghĩ nghĩ hỏi Dạ Trạch Hạo:
– Tôi có phải giặt quần áo cho anh không?
Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu nhìn cô:
– Không cần, trợ lý của tôi hai ngày sẽ đưa đến tiệm giặt một lần.
Tô Lạc Lạc cũng chỉ có trách nhiệm hỏi một chút, nghe thấy anh đưa đến tiệm giặt là tốt rồi, miễn phải ngại ngùng. Không phải là vợ chồng giặt quần áo là chuyện rất riêng tư.
– Lát nữa theo tôi ra ngoài.
– Đi đâu?
– Đến công ty tôi.
Dạ Trạch Hạo vừa nói vừa ăn mì nhồm nhoàm như là rất đói.
Tô Lạc Lạc hiện giờ là người của công ty anh ta cũng không biết công ty anh ta như thế nào.
Ăn cơm xong, đồ trang điểm của Tô Lạc Lạc vẫn ở đây, Dạ Trạch Hạo thay đồ xuống tầng, ngồi trên sô pha để cô chăm sóc khuôn mặt. Tô Lạc Lạc tạo cho anh một kiểu tóc sành điệu, nhưng khi cô nhìn khuôn mặt anh cô cảm giác khó khăn.
Đây rõ ràng là một gương mặt đẹp trai không chút khuyết điểm, nếu cô động vào có thể hủy hoại nhan sắc của anh ta.
– Được rồi, tôi cảm giác anh rất đẹp trai.
Tô Lạc Lạc cười gượng một tiếng. Thật sự không biết anh mời chuyên gia trang điểm và tạo hình làm gì, quả thực là lãng phí tiền.
Dạ Trạch Hạo nghe vậy hình như tâm tình không tốt, nhếch môi nói:
– Đi thôi.
Ngồi vào trong xe anh ta đi về trung tâm thành phố. Dạ Trạch Hạo sở hữu một công ty nghệ sĩ và anh ta là nghệ sĩ duy nhất được công ty phục vụ. Tất cả nhân viên công ty anh ta đều giúp anh quản lý công ty, hình ảnh cá nhân, xây dựng danh tiếng của anh ta.
Làm việc ở công ty anh ta nhất định rất nhẹ nhàng.
Bởi vì mặc dù không cần bọn họ tuyên truyền tạo thế cả ngày ở trên internet, danh tiếng của Dạ Trạch Hạo cũng rất tốt, thậm chí không có điểm đen, phim của anh được mua nhiều nhất trong giới giải trí.
Cho nên nhân viên công ty anh ta vẫn rất nhàn, lương cũng cao.
Dạ Trạch Hạo tiến vào công ty, mỗi người trong công ty đều tươi cười chào anh ta:
– Chào cậu Dạ.
Tô Lạc Lạc đi sau Dạ Trạch Hạo có vẻ khiến rất nhiều người chú ý. Mặc dù bọn họ chưa từng gặp cô nhưng cũng đã nghe được nhiều chuyện từ trợ lý của Dạ Trạch Hạo. Dạ Trạch Hạo đối với chuyên gia trang điểm riêng này hình như rất tốt.
Ai cũng biết trong làng giải trí Dạ Trạch Hạo là một người khó gần, trừ phi là cô gái anh ta có hứng thú nếu không anh ta sẽ không có ý định lại gần hay thân thiết.
Từng có người nói Dạ Trạch Hạo là GAY, khiến cho bộ phận quan hệ xã hội của anh phải cho anh tham gia tiết mục với nữ minh tinh, cũng tạo một số tin tức về đời sống riêng của anh trên Internet, làm mất tin đồn GAY kia.
Tô Lạc Lạc đi vào một phòng làm việc rộng lớn sáng ngời, không khỏi kinh ngạc. Công ty của Dạ Trạch Hạo rất lớn, hơn nữa mỗi nhân viên đều rất nhiệt tình, họ nhìn cô cũng hơi lạ.
Có lẽ là cô là người mới.
– Cô Tô, phòng làm việc của cô ở đây.
Chị Mai, người đại diện dẫn cô vào một phòng làm việc rộng,
– Tôi cũng có phòng làm việc?
Tô Lạc Lạc kinh ngạc cười hỏi.
– Có chứ. Cậu Dạ của chúng ta đã mua toàn bộ tầng này của tòa nhà, chỗ chúng ta có rất nhiều văn phòng trống, cô đương nhiên có một gian.
Chị Mai nói xong quay ra nói tiếp với cô:
– Lát nữa cậu Dạ có tham gia hoạt động cắt băng, cô đi cùng đo.
– Cắt băng?
– Đúng 12 giờ đúng, đây là lễ cắt băng khánh thành do chính quyền tổ chức, cậu Dạ là ngôi sao duy nhất được mời tham gia, rất long trọng, cô chuẩn bị một chút chúng ta cần phải đi.
Tô Lạc Lạc mở to mắt:
– Tôi trang điểm cho anh ta thế nào?
– Anh ấy không thích hóa trang, nhưng hôm nay nhìn anh ấy cũng rất có tinh thần, không thành vấn đề.
Chị Mai cười nói, cô đương nhiên biết ý nghĩa của Tô Lạc Lạc đối với Dạ Trạch Hạo căn bản không phải ở công việc của cô.
Trong phòng làm việc xa hoa trên tầng cao nhất của tập đoàn Long Thị.
Trợ lý riêng của Long Dạ Tước bước vào nhắc nhở người đàn ông đang xem tài liệu ở bàn làm việc:
– Tổng giám đốc Long, còn nửa tiếng nữa là đến giờ của lễ cắt băng, anh nên chuẩn bị lên đường.
– Ừ.
Long Dạ Tước đáp.
Trong văn phòng của Dạ Trạch Hạo, anh ta nhìn chị Mai hỏi:
– Anh ta sẽ xuất hiện chứ?
– Tôi tin rằng Long Dạ Tước sẽ không từ chối lời mời của chính quyền, nhất định tham gia đúng giờ.
– Được, cô dẫn Tô Lạc Lạc đi chọn một bộ quần áo, tôi muốn cô ấy đứng bên cạnh tôi.
Dạ Trạch Hạo dặn dò.
Tô Lạc Lạc bị Chị Mai gọi đến một gian trưng bày quần áo. Trang sức ở đây đều là đặt riêng cao cấp. Tuy bộ váy hôm nay cô mặc cũng rất được nhưng lễ cắt băng hôm nay cô phải mặc chính thức hơn một chút.
– Cô Tô, lát nữa cô cần đi cùng cậu Dạ tham gia một lễ cắt băng, cô hãy đổi một bộ lễ phục chính thức đi.
Chị Mai vừa nói vừa cầm một bộ váy gợi cảm đến.
– Thử cái này một chút.
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc
– Tôi cần lên sân khấu với anh ấy?
– Đúng vậy, đây là cậu Dạ dặn dò.
Tô Lạc Lạc đành phải cầm váy vào trong phòng thử đồ. Khi cô đi ra, mắt chị Mai sáng lên, dáng người Tô Lạc Lạc không tồi, tuy rằng mảnh khảnh nhưng nơi cần đầy đặn cũng không thiếu chút nào.
Sinh hai đứa con, có có thể có dáng người như cô thật sự làm người khác hâm mộ.
– Hơi hở hang.
Tô Lạc Lạc ôm ngực nói.
– Không, đây là bộ lễ phục hở tiêu chuẩn.
Chi Mai giúp cô sửa sang lại một chút
– Cho cô mười phút, tự trang điểm, xong chúng ta sẽ xuất phát.
Tô Lạc Lạc gật đầu cô không khỏi lo lắng.
Chương 62: Đối mặt.
Mặc dù Tô Lạc Lạc không trang điểm đậm, nhưng bộ lễ phục màu đen mà cô mặc đã làm cho cô trở nên hấp dẫn giống như một ngôi sao đi trên thảm đỏ. Khi cô đi ra, những nhân viên vừa rồi đều phải nhìn cô kỹ hơn.
Trời ạ!
Khó trách có thể làm cho Dạ Trạch Hạo liếc mắt một cái đã nhìn trúng. Quả nhiên có sức hấp dẫn không giống người thường. Làm việc ở đây đều là nam nữ tuổi trẻ, các cô gái hâm mộ dáng người thon thả cùng với làn da trắng nõn và tóc dài đen nhánh của cô. Đàn ông thì hoàn toàn bị cô gợi lên suy nghĩ nguyên thủy.
Tô Lạc Lạc đang có chút luống cuống đứng trong đại sản, lúc này từ văn phòng tổng giám đốc Dạ Trạch Hạo cũng thay một bộ vest màu đen đi ra, màu trầm của bộ đồ khiến cho anh ta trở nên gợi cảm và quyến rũ.
Dạ Trạch Hạo nhìn Tô Lạc Lạc, đôi mắt đầy ngạo khí của anh ta hơi mở lớn, anh ta không ngờ một bộ quần áo có thể biến cô gái nhỏ này thành một con mèo hoang gợi cảm.
Hơn nữa, cô quyến rũ như vậy.
– Đi thôi!
Dạ Trạch Hạo vừa nói xong thì trợ lý của anh ta, sáu vệ sĩ chị Mai và Tô Lạc Lạc mười mấy người đi ra khỏi tòa nhà.
Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng hiểu được, ngôi sao nổi tiếng lên sân khấu mang theo mười mấy người là thế nào.
Dưới tầng 3 chiếc xe đã đỗ song song chiếc ở giữa rõ ràng cực kỳ xa hoa.
Kéo cửa xe, chị Mai ngồi ghế phụ, Tô Lạc Lạc cùng Dạ Trạch Hạo ngồi song song, hai ly cà phê đã được đặt bên cạnh ghế ngồi.
Dạ Trạch Hạo chỉ chỉ một ly cà phê bên cạnh cô nói:
– Đó là của cô.
– Uống cà phê không tốt.
Tô Lạc Lạc không quá thích.
– Tôi thường xuyên ngủ không đủ giấc, cho nên cà phê là bạn tốt của tôi.
Nói xong Dạ Trạch Hạo cầm lấy uống một ngụm.
– Rõ ràng anh có thể ngủ tốt anh lại thức chơi trò chơi.
Tô Lạc Lạc không nói gì nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Chị Mai ngồi trước không khỏi cười, xem ra Tô Lạc Lạc cũng không phải là người có thể nhẫn nhục, còn dám phản đối lại Dạ Trạch Hạo. Bình thường, ngay cả chị cũng không thể tham gia vào cuộc sống của anh ta.
– Cô có thích chơi? Lần sau tôi rủ cô chơi?
Dạ Trạch Hạo đột nhiên nghiêng người nhìn khuôn mặt đầy đặn của cô hỏi.
Tô Lạc Lạc nghĩ nghĩ lắc đầu:
– Tôi không thích.
Dạ Trạch Hạo có chút mất mát, giọng có chút oán hận nhìn cô:
– Sao cô lại không thích? Người trẻ đều thích chơi một hai trò chơi.
– Đợi đến khi anh có hai đứa con anh sẽ biết. Đừng nói chơi trò chơi, ngay cả thời gian để uống nước anh cũng không có.
Tô Lạc Lạc nhớ tới hai năm trước, lúc ấy hai con còn nhỏ, cô bận đông bận tây, mỗi ngày hét giọng khản cả đi.
Dạ Trạch Hạo xì một tiếng cười rộ lên:
– Chờ tôi có con, có lẽ là chuyện mười mấy năm sau.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh ta:
– Anh đã hai mươi mấy tuổi.
– Tôi không định sinh con.
Dạ Trạch Hạo nghiêng đầu, anh ta đã có dự định cả đời không sinh con.
– Anh còn nói anh thích trẻ con.
Tô Lạc Lạc hỏi lại.
Dạ Trạch Hạo đột nhiên xoay người lại, nhìn Tô Lạc Lạc nói:
– Ừ, nếu không, tôi làm ba nuôi của bọn trẻ thì sao? Cô yên tâm, tôi sẽ yêu thương bọn chút.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến cảnh cáo tối hôm qua của Long Dạ Tước, có chút khó xử nói:
– Việc này tôi không thể quyết định.
– Sao vậy? Ba bọn trẻ có ý kiến với tôi?
Dạ Trạch Hạo liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Tô Lạc Lạc hơi hơi mở to mắt:
– Sao anh biết?
Dạ Trạch Hạo có chút đắc ý hừ một tiếng:
– Tôi đoán vậy.
Xem ra Long Dạ Tước rất phòng bị anh ta. Việc này chứng tỏ anh rất quan tâm bọn trẻ con, vậy cô gái này thì sao? Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của cô, anh ta có một dự cảm, Long Dạ Tước cũng đã quan tâm cô.
Nhưng, hôm nay có thể thử rồi.
Nếu xác định Long Dạ Tước để ý cô ấy, thì trò chơi này mới bắt đầu.
Anh ta sẽ dùng mọi cách để đoạt được người phụ nữ mà Long Dạ Tước để ý.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không biết người đàn ông bên cạnh đang nghĩ gì còn cô đang lo lắng chuyện lát nữa phải lên sân khấu với anh ta. Cô nghĩ, quay sang hỏi Dạ Trạch Hạo:
– Lát nữa tôi có thể không lên sân khấu không?
– Không được, cô phải đi cùng tôi.
– Nhiều nhân viên như vậy, vì sao lại chọn tôi?
– Cô xinh đẹp.
– Tôi thấy công ty anh cũng không ít mỹ nữ.
Tô Lạc Lạc phản đối.
Dạ Trạch Hạo quay đầu cười xấu xa:
– Không có cách nào, tôi thích cô.
Tô Lạc Lạc ngẩn người, mặt đỏ lên, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một tòa nhà đồ sộ có trang trí rực rỡ, cô nghĩ chắc là cắt băng ở đây.
Xe của Dạ Trạch Hạo dừng ở vị trí cho khách quý, đúng lúc một chiếc Limousine cũng tiến vào, dừng cách xe họ mấy xe.
Lúc này chị Mai kéo cửa, Dạ Trạch Hạo bước xuống xe trước, sau đó Tô Lạc Lạc xuống xe.
Xe ngăn tầm mắt họ cũng không biết từ chiếc xe Limousine màu đen một người đàn ông đẹp trai mê người bước xuống, đó là Long Dạ Tước.
Anh cũng đến rồi.
Anh mặc bộ vest đen, điềm đạm, quyến rũ, không giống như một người đàn ông bước ra từ văn phòng mà là một người mẫu nam hàng đầu trên sàn diễn, mỗi bước đi đều đầy phong cách.
Đúng lúc này Long Dạ Tước thấy chiếc xe trước mặt bước ra một nam một nữ, người đàn ông là ai anh không có hứng thú nhưng cô gái kia liếc mắt một cái anh đã nhận ra.
Tô Lạc Lạc cảm giác phía sau mình có người đi đến, cô quay đầu lại lập tức giật mình kinh hãi.
Trời ạ.
Sao lại là anh?
Dạ Trạch Hạo quay đầu lại cũng thấy Long Dạ Tước đi đến phía sau, anh ta có vẻ rất bình tĩnh thong dong, tay anh ta kéo tay Tô Lạc Lạc:
– Nhanh lên.
Tô Lạc Lạc còn chưa phản ứng kịp, Dạ Trạch Hạo đã nắm chặt tay cô, kéo cô đi.
Phía sau ánh mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước xoay giống như đại bàng bay lượn nhìn chằm chằm con mồi.
Tuy anh vẫn thong dong bước vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng ánh mắt của anh lại tràn đầy lửa giận.
Cô gái này câu tam đáp bốn quả nhiên tìm đàn ông.
Dần dần vẻ mặt anh không thể không thay đổi mà là trở nên lạnh lẽo.
Cô gái này cũng đủ gan.
Tô Lạc Lạc cảm giác phía sau gáy có một ánh mắt nhìn khiến cô không được tự nhiên. Cảm giác mũi nhọn đằng sau gái khiến cô khó chịu.
Ai nhìn cô? Cô đương nhiên biết rõ
Chỉ là người đàn ông này có ý gì? Không phải nói không can thiệp sinh hoạt cá nhân sao? Nếu hôm nay anh mang theo một cô gái đến tham gia, cô cũng sẽ không có ý kiến.
Tô Lạc Lạc nghĩ như vậy mới phát hiện tay vẫn bị Dạ Trạch Hạo nắm chặt? Anh ta có ý gì?
Chương 63: Người đàn ông đáng chú ý.
Cô là nhân viên của anh ta, không phải là bạn gái của anh ta.
– Này, Dạ Trạch Hạo, anh buông tôi ra.
Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông ra lệnh.
Chị Mai đi bên cạnh lập tức hoảng sợ. Phải biết rằng vốn Dạ Trạch Hạo tính tình lạnh lùng, người bình thường không dám đắc tội anh ta, càng miễn bàn gọi cả tên họ anh ta, còn ra lệnh.
Dạ Trạch Hạo không buông ra.
Tô Lạc Lạc cứ bị anh ta nắm tay như vậy đi vào trong. Nhân viên công tác vội lên tiếp đón:
– Cậu Sinh, mời đi bên này.
Bên cạnh thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng các cô gái trầm trồ:
– Trời ạ, đẹp trai quá.
– Không nghĩ anh ấy cao như vậy, ồ, anh ấy nắm tay ai vậy?
Tô Lạc Lạc âm thầm phân cao thấp một hồi, cuối cùng rút tay mình từ trong tay Dạ Trạch Hạo ra, quay đầu lại thấy Dạ Trạch Hạo cũng được nhân viên tiếp đón nhiệt tình, mà anh đang bắt tay nói với người ta cái gì đó.
Vẻ mặt tự phụ, quả thực khiến những người đàn ông quanh mình bị lu mờ.
Chỉ sợ ở đây chỉ có Dạ Trạch Hạo có thể ganh đua cao thấp với anh.
Thấy mấy nhân viên chính quyền tiến lên, Tô Lạc Lạc tự giác lui ra phía sau. Nhân viên chính phủ rất tôn kính Dtj:
– Cậu Dạ, cậu có thể đích thân tới đây chúng tôi rất vinh hạnh.
– Khách khí, có thể đến đây là vinh hạnh của tôi.
Dạ Trạch Hạo mỉm cười.
Lúc này Long Dạ Tước cũng đi về phía bên này. Người vừa đón tiếp Dạ Trạch Hạo cũng quay sang anh:
– Cậu long, xin chào, xin chào, mời sang bên này.
Long Dạ Tước biết rõ Tô Lạc Lạc ở bên cạnh mà ánh mắt của anh lại giống như không nhìn thấy cô vậy, không hề liếc nhìn cô một cái.
Tô Lạc Lạc cũng thầm ngượng ngùng tự giễu. Lúc này Long Dạ Tước là khách của chính phủ, sao có thể thể hiện có quen biết với nhân vật nhỏ như cô, như vậy không phải mất thể diện của anh sao?
Đương nhiên, cô biết Long Dạ Tước căn bản không quan tâm đến cô.
Cũng cảm thấy lạ, rõ ràng đều là khách quý nhưng Long Dạ Tước cùng Dạ Trạch Hạo đứng chung một chỗ cảm giác tản ra sự đối kháng, giống như căn bản không muốn gặp người đối diện.
Nhưng hai người kia lại thu hút hết ánh mắt của mọi người ở đây.
Lúc trước Tô Lạc Lạc đã cảm thấy hai người hơi giống nhau. Lúc này cô nhìn dáng họ Dạ Trạch Hạo cao hơn Long Dạ Tước nửa ngón tay, nhưng đàn ông một mét tam đã là cao rồi.
– Bây giờ đã đến giờ cắt băng khánh thành, tiếp theo mời hai vị đi theo tôi.
Một người đàn ông có địa vị nói.
– Tôi có thể mang theo lễ tân riêng của tôi không?
Dạ Trạch Hạo đột nhiên hỏi.
– Có thể.
Dạ Trạch Hạo quay đầu nhìn Tô Lạc Lạc:
– Đi theo tôi.
Tô Lạc Lạc có chút buồn bực rõ ràng ở đây đã sắp xếp các cô lễ tân, vì sao phải mang theo cô? Tô Lạc Lạc đành phải cắn răng đuổi kịp anh ta.
Long Dạ Tước đi trước cô, dáng người lạnh lùng, thi thoảng lộ ra sườn mặt. Trong hội trường đám người ồn ào, anh dùng khí chất của riêng mình tạo ra một thế giới không thể xâm phạm.
Khi đi về phía cửa, ánh mắt trời chiếu lên người anh càng khiến anh trở nên thâm thúy và tuấn tú.
Khi Tô Lạc Lạc nhìn chằm chằm Long Dạ Tước lại không phát hiện ánh mắt Dạ Trạch Hạo cũng dừng trên người anh, trong ánh mắt là sự oán hận mãnh liệt.
Cùng là con của người đàn ống đó, anh lại tôn quý danh vọng mà anh ta phải dựa vào tự mình lấy được sự quang vinh này.
Không công bằng.
Vị trí của Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo ở giữa, giữa họ là một nhân vật lớn, Tô Lạc Lạc tiếp nhận khay mà lễ tân đưa cho cô, trên vải đỏ đặt một cái kéo.
Lúc này giọng của người chủ trì vang lên, phía trước máy ánh của các phương tiện truyền thông liên tục ấn nút, âm thanh đó có thể phát ra một bản giao hưởng.
Đây là một sự kiện lớn của thành phố, rất được sự chú ý, ngay cả báo chí về giải trí cũng phải tham gia, bởi vì hôm nay có sự xuất hiện của người đàn ông.
Một người là ông vua của thương giới, một người là người nổi tiếng trong giới giải trí. Chỉ một biểu tình của họ cũng đủ họ viết một trang báo lớn.
Tô Lạc Lạc đứng phía sau Dạ Trạch Hạo, nhưng ánh mắt cô vẫn tò mò dừng trên người của Long Dạ Tước.
Rốt cuộc, đây là cha của các con cô.
Chiếc cằm quý phái, dáng người anh tuấn, bộ âu phục không một chút nếp nhăn. Người đàn ông này đẹp trai như ánh mặt trời, cả người khí chất cao quý phi thường.
Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo, ngay cả đường cong của chiếc cằm cũng hoàn mỹ mê người. Hai người này không phải là anh em chứ?
Tô Lạc Lạc cảm thấy có thể để họ nhận ra người thân của mình.
Giọng người chủ trì rất lớn, đầu tiên anh ta long trọng tuyên bố lý do, 12 giờ đúng anh ta để các vị khách quý cầm kéo, bắt đầu lễ cắt băng đúng giờ.
Khi Dạ Trạch Hạo quay đầu, Tô Lạc Lạc giữ chặt khau và nâng lên để cho anh ta cầm kéo. Lúc này Tô Lạc Lạc cảm giác được hơi thở nguy hiểm đập vào mặt, là Long Dạ Tước, anh ta xoay người lấy kéo, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái.
Tô Lạc Lạc căng thẳng, có cảm giác Long Dạ Tước không phải muốn cắt dải băng mà là cô vậy.
Chết tiệt, quy định không phải do anh định ra sao?
Không can thiệp sinh hoạt cá nhân của đối phương. Cho dù bây giờ cô xuất hiện ở một nơi như thế này lại còn xuất hiện cùng Dạ Trạch Hạo, anh có ý kiến gì không?
Thật buồn cười.
Tất cả mọi người cắt dải lụa màu cùng thời gian, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.