Trans: Tiểu Kê
Nếu như nói trước kia Lâm Đế chỉ có một chút áy náy, bây giờ một chút áy náy này đã mở ra đến vô hạn, bao phủ lấy trái tim người cha già của ông.
Cục bông nhỏ lau nước mắt, Lâm Chiêu Viễn nhìn thấy muội muội khóc, vừa sốt ruột vừa khổ sở, quăng bút chạy lại.
Cậu cho rằng vị bá bá nhìn qua có vẻ rất nghiêm khắc này hung dữ dọa muội muội khóc, bản thân cậu cũng rất sợ, nhưng vẫn chạy lại dang hai tay ra trước bảo vệ muội muội phía sau lưng, dùng hết dũng khí nói với ông: "Không... Không được bắt nạt muội muội!"
Lâm Chiêu Viễn vừa tuấn tú da lại trắng, trong tất cả những nhi tử của ông, không ai có được đôi mắt thanh tịnh thuần túy như thế này.
Chỉ là lúc này đôi mắt này lại hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ bên chân cậu, vô cùng uất ức đau lòng cho muội muội.
Tay chân Lâm Đế có chút cứng ngắc, nhìn hai tiểu hài tử một lúc, ông thở dài xòe tay ra, mỗi tay sờ lên đầu một đứa, trấn an bọn chúng: "Được rồi, hai tiểu nước mắt."
Tiêu Lam cũng đi tới, khẽ khom người: "Bệ hạ, là thiếp thân dạy bảo không tốt."
Lâm Đế quay qua nhìn nàng, giọng điệu hiếm khi lại rất trịnh trọng: "Không, nàng dạy hai đứa bé này rất tốt."
Mỗi tay ông dắt tay một đứa, dẫn bọn nhỏ đi đến bên ghế dài, đầu tiên là ông ôm Lâm Phi Lộc lên ghế, sau đó nhìn Lâm Chiêu Viễn đứng bên cạnh vội vã suốt ruột cho muội muội, ông cúi người cũng ôm cậu ngồi ghế dài, ước lượng trên tay, cười nói: "Cũng nặng đấy."
Cục bông nhỏ nằm sấp lên một bên chân của ông, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn ông một lúc, nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng không ghét ca ca sao?"
Lâm Đế khẽ ho khan, che giấu chột dạ: "Trẫm không giống những người bên ngoài, tất nhiên sẽ không ghét ca ca con rồi."
Cục bông nhỏ reo hò một tiếng, bỗng nhiên lại gần ôm cổ ông, ở trên mặt ông bẹp một cái: “Phụ hoàng là người tốt nhất trên đời này!”
Lâm Đế chưa từng được đứa con nào đối xử như thế, ông được nữ nhi hôn mà ngây cả người, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cục bông nhỏ ông cũng nở nụ cười. Lâm Đế thầm nghĩ, nữ nhi không hổ là áo bông nhỏ tri kỷ!
Ông nhìn Tiêu Lam đứng bên cạnh một chút, dường như nàng cũng bị cảnh tượng này làm cho cảm động, đuôi mắt nhuộm đỏ, khóe môi tràn ra ý cười dịu dàng, mang một loại phòng tình khác hẳn.
Lâm Đế nắm lấy tay nàng, thở dài một tiếng: “Những năm này, là trẫm vắng vẻ nàng rồi.”
Tiêu Lam mím môi, trong mắt có ánh lệ, lúc nhìn ông lại không che được chân tình: “Thiếp thân không trách bệ hạ.” Nàng cụp mắt cười một tiếng, “May mà có hai đứa bé này ở bên cạnh bầu bạn với thiếp thân, thật ra thiếp thân sống rất tốt.”
Không oán không ghen, tự nhiên hào phóng, trong lòng Lâm Đế rất hài lòng.
Bầu không khí hòa hợp hơn trước đó rất nhiều.
Lâm Đế nhớ đến lúc mới gặp Tiểu Ngũ, con bé ở trong vườn mai đắp bốn người tuyết. Lúc này ông nhìn một vòng xung quanh có nữ nhi, nhi tử và thê tử. Vừa vặn đúng như câu nói của con bé “Một nhà bốn người chỉnh tề ngăn nắp.”
Ông có vô số đứa con, nhưng giờ phút này dường như đây là lần đầu tiên ông cảm giác dưới bầu trời này ông là một nam tử bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường. Bầu không khí đơn sơ và ấm áp này là điều mà ông không thể cảm nhận được ở bất kỳ phi tần nào trong hậu cung này.
Hoàng đế luôn nói mình là người cô đơn, cảm giác cô độc một mình, cũng chỉ có thể tự mình trải nghiệm. Nhưng khi ngồi lâu trên vị trí này cũng sẽ hoài niệm sự hiền dịu ấm áp.
Tiêu Lam dịu dàng, nữ nhi thân thiết, nhi tử ngây thơ, vừa vặn có thể lấp đầy sự thiếu thốn tình cảm của ông.
Lâm Đế đã hoàn toàn quên hôm nay trước khi đến đây, trong lòng ông có sự kháng cự và chần chờ, bây giờ ông lại đang đắm chìm trong sự dịu dàng này của nàng. Cũng đã lâu rồi ông không dạy Lâm Phi Lộc đánh cờ, ông bảo người bày bàn cờ ra đánh với tiểu công chúa của ông. Không ngờ ông kinh ngạc phát hiện kỳ nghệ của cục bông nhỏ tiến bộ không ít, cũng lộ ra phong cách chơi riêng của mình.
Ông nghĩ tới cái gì, hỏi Tiêu Lam: "Trẫm nhớ tài đánh cờ của nàng không tệ?"
Tiêu Lam nói: "Bệ hạ quá khen, chỉ là có học qua một chút thôi."
Lâm Đế hào hứng: "Nào, chơi với trẫm một bàn."
Lâm Phi Lộc nhường lại vị trí của mình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem hai người đánh cờ.
Tiêu Lam không phụ với cái danh tài nữ, cầm kỳ thư họa nàng đều tinh thông. Quả nhiên Tiểu Ngũ học được phong cách đánh cờ này ở nàng, trong sự mềm mại có một chút co được giãn được, trước mắt có thể dồn nàng vào chân tường giết sạch không chừa một mảnh giáp, bước tiếp theo nàng lại có thể chuyển mình thoát khỏi đường chết.
Phi tần trong hậu cung có thể đánh cờ được với ông thật sự có rất ít người, trước kia còn có Mai phi, nhưng kỳ nghệ của nàng ta không thể so được với Tiêu Lam.
Nhưng tiếc là vẫn không bằng ông, đến cuối cùng dưới sự tấn công mạnh mẽ của ông, Tiêu Lam mềm dẻo đến mấy cũng không chống đỡ được, nàng bại trận. Lâm Đế chỉ cảm thấy ván cờ này ông rất hài lòng, vui vẻ nói: “Thêm một ván nữa.”
Tiêu Lam nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, dịu dàng hỏi: "Bệ hạ có muốn ở lại dùng bữa tối không?"
Lâm Đế không hề nghĩ ngợi đáp: "Tất nhiên là có rồi."
Tiêu Lam thuận tiện nói: "Vậy để thiếp thân đi chuẩn bị."
Lâm Đế nói: "Để ngự thiện phòng làm là được, nàng động tay động chân làm gì."
Tiêu Lam cụp mắt ngượng ngùng nở nụ cười: "Lâu ngày bệ hạ không đến rồi, thiếp thân muốn tự mình xuống bếp làm một bữa."
Lâm Đế nghĩ nghĩ, cũng không phản đối, vừa mới gật đầu, Lâm Phi Lộc đã dùng cả hai tay hai chân bò lên ghế: "Tới lượt con, tới lượt con! Phụ hoàng, vậy con và người chơi!"
Lâm Đế cười ha hả: "Được, tới nào!"
Vậy là Tiêu Lam xuống bếp, hai cha con đánh cờ, Lâm Chiêu Viễn thì ngồi trong phòng chơi với thỏ.
Lâm Đế không biết loài thỏ này, nhìn lướt qua nói: "Lão đại cũng nuôi một con, hai huynh đệ các con không ngờ lại yêu thích cùng một loại động vật."
Lâm Phi Lộc vừa đánh cờ vừa nói: "Đây chính là thỏ của Đại hoàng huynh đó!"
Lâm Đế có chút ngạc nhiên, Tiêu Lam tự mình xuống bếp, làm đồ ăn xong liền bưng lên bàn. Những năm này trù nghệ của nàng luyện tập rất tốt. Tuy các món ăn thịt cá xào gì đó không thể tinh xảo giống của ngự thiện phòng được, nhưng là những loại món ăn hằng ngày mang hơi thở ấm áp, mà có thể khiến cho người kén ăn như Lâm Phi Lộc vừa ý, tất nhiên hương vị cũng không thể tệ được.
Nhờ nữ nhi nói nên nàng biết Lâm Đế không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, những món ăn hôm nay đều tươi mát ngon miệng, Lâm Đế ăn quen đồ ngự thiện phòng làm rồi, đột nhiên đổi khẩu vị, sau khi ăn xong còn khen không dứt miệng.
Ăn cơm xong sắc trời cũng dần tối, Lâm Đế lại nói chuyện cùng với bọn họ một lúc, sau đó vui vẻ đi ra cửa cung Minh Nguyệt.
Tiêu Lam cùng với hai đứa bé ra cửa cung tiễn Lâm Đế rời đi, chờ đến khi bóng lưng của ông biến mất ở ngã rẽ, Thanh Yên cuối cùng cũng không nén được kích động thấp giọng nói: "Chúc mừng nương nương!"
Chuyến thăm hôm nay của Lâm Đế, ai cũng có thể hiểu được, Tiêu Lam sắp phục sủng rồi.
Nàng lại chỉ cười nhạt, nắm tay hai đứa bé đi vào trong phòng.
Hôm sau, tin tức buổi sáng Lâm Đế đứng ngoài cửa cung Minh Nguyệt chờ đến trưa rồi còn ngồi ăn bữa tối đã lan truyền khắp hậu cung. Ngũ công chúa được thánh sủng đã lâu, bệ hạ lại chậm chạp không muốn tới cung Minh Nguyệt, mọi người đều biết là ông để ý thằng ngốc kia. Mọi người còn nghị luận nói không chừng chỉ cần thằng ngốc kia còn ở đó một ngày, thì bệ hạ vĩnh viễn sẽ không bước chân vào cung Minh Nguyệt.
Hành động này của Lâm Đế không chỉ khiến bọn họ tự vả mặt, hai ngày sau, ông còn lật cả thẻ bài của Tiêu Lam.
Tấm thẻ bài này vừa lật một cái, tín hiệu phục sủng đã rất rõ ràng rồi.
Sau khi Mai tần biết được chuyện này, lại đập vỡ một bộ chén trà. Nhưng bây giờ nàng ta vẫn bị cấm túc, ngay cả cửa điện còn không bước ra