Chương 35: Số phòng trí mạng 15
Cảm giác tồn tại của Tả Điềm Điềm không hề mạnh, lá gan cô nàng cũng nhỏ, cứ cảm thấy bản thân không ngừng dựa dẫm vào những người còn lại. Nếu không phải có đạo cụ, cô nàng căn bản không thể giúp ích được gì.
Lúc này đột nhiên thông suốt được điều này, vành mắt đều đã đỏ ửng, cả cơ thể kích động tới nỗi khó lòng khống chế, tinh thần đã hoàn toàn khác biệt.
Thế là Tiêu Mộ Vũ nuốt lại những lời định nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tả Điềm Điềm, chờ đợi Tả Điềm Điềm lên tiếng.
Tả Điềm Điềm không phát hiện ra chi tiết này, nhưng Thẩm Thanh Thu lại nhìn hai người một cái, cúi mắt khẽ cười.
Mà Trần Khải Kiệt ở một bên sốt ruột không thôi, vội vàng gạn hỏi: "Em biết được gì rồi? Mau nói đi, sốt ruột chết mất!"
"Chữ số La Mã, trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học có chữ số La Mã! Mọi người có nhớ khi chúng ta học bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, không những phải học nguyên tố đó là nguyên tố số bao nhiêu, mà còn phải học nhóm chính, nhóm phụ và chu kì của nguyên tố đó không? Chữ số nhóm chính và nhóm phụ chính là được mã hóa thành chữ số La Mã. Như thế, bảy nguyên tố hóa học này, mọi người nghĩ xem có phải tương ứng với bảy chữ số, hơn nữa tuyệt đối sẽ không vượt quá 8."
Những lời này của Tả Điềm Điềm khiến người ta phấn chấn tinh thần, hơn nữa cho dù có xa xôi nhường nào, đối với tổ đội năm người đều học ngành Khoa học tự nhiên mà nói, kiến thức như "h" là nhóm chính đầu tiên, bọn họ đều biết.
"Mau, mau, chúng ta tìm nhóm chính tương ứng của bảy nguyên tố này đi." Tay chân Trần Khải Kiệt đã tê dại vì kích động, anh ta thật sự đã bị phó bản này giày vò tới phát điên. Đây mới là độ khó cấp B đã khùng điên như thế này, thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
"h, n, f, c, ca, i. Trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học tương ứng với IA, VA, VIIA, IA, IVA, IIA, VIIA, cũng chính là 1571427." Tiêu Mộ Vũ căn bản không cần nhìn, cô nhớ rõ ràng thứ tự bảy nguyên tố này, thứ tự nhóm chính cũng thuộc như lòng bàn tay, nhanh chóng đưa ra đáp án.
"1571427, chính là 142857 x 11, tuyệt, tuyệt quá! Tiêu Mộ Vũ, cô đúng thật là thần!" Trần Khải Kiệt kích động tới nỗi không gọi Tiêu Mộ Vũ là cô Tiêu nữa.
Nếu nói trước đó đều là giả thiết và suy đoán vô căn cứ của bọn họ, vậy hiện tại giả thiết này đã biến thành sự thật không thể phủ nhận. Kết hợp ba thông tin lại, khéo léo chứng thực lẫn nhau, nếu chữ số suy đoán ra không phải dãy số đèn kéo quân, có lẽ bọn họ sẽ đi vào đường cụt, nhưng hiện tại kết quả cho ra hoàn hảo ăn khớp, đã chứng minh cách nói của Tiêu Mộ Vũ đều chuẩn xác.
"Sự khác biệt giữa người với người, đúng thật là một trời một vực. Trước đó cô Tiêu nói chữ số thứ hai cô ấy nghiêng về 5, 7, 8, hiện tại đã chứng thực là 5, thật sự là thần mà." Tô Cẩn cũng rất sửng sốt, trên đường tới đây, vũ lực bị Thẩm Thanh Thu đàn áp, trí thông minh bị Tiêu Mộ Vũ giày xéo, loại cảm giác này rất sung sướng.
Nghĩ tới đây, Tô Cẩn lại nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, từ khi Tiêu Mộ Vũ bày ra ba đầu mối kia, Thẩm Thanh Thu chỉ nói mấy câu, sau đó cô ấy cũng không lên tiếng nữa, chỉ có ánh mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ không chuyển dịch, ánh mắt chăm chú, trong mắt có ý cười, giống như đang thưởng thức kho báu của bản thân.
Mà Tô Cẩn có một cảm giác kì lạ, Thẩm Thanh Thu không nói không phải vì cô ấy không hiểu, ngược lại cô ấy luôn gật đầu một cái sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, hoặc là đưa ra kết luận, rồi lặng lẽ ngồi một bên thưởng thức Tiêu Mộ Vũ phát huy. Có lẽ so với màn biểu diễn của bản thân, Thẩm Thanh Thu càng thích nhìn Tiêu Mộ Vũ tỏa sáng.
Nhận thức này khiến Tô Cẩn nổi da gà, lẽ nào Thẩm Thanh Thu lạnh lùng như thế này lại là một người si tình? Nhưng vừa nghĩ tới đây lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng, cho nên cô nàng không đoán sai, giữa hai người này có "biến".
Nghĩ tới đây, Tô Cẩn lại vội vàng lắc đầu, bản thân bị chập mạch gì không biết, lúc này là lúc để đẩy thuyền sao?
"Vậy chúng ta có thể ra ngoài chưa?" Tả Điềm Điềm luôn cảm thấy không chân thực, cẩn thận hỏi.
Nhưng câu nói của Tả Điềm Điềm đột nhiên mang tới một lớp mây mù cho bọn họ, không liên quan tới điều gì khác, xác thực cửa ải này rất khó, nhưng vì có mặt Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, cửa ải có khó cỡ nào cũng có thể vượt qua, thậm chí mật mã ngay từ khi bắt đầu đã có độ có cao bằng trời này đối với bọn họ mà nói, cũng đã triệt để rõ ràng. Điều khiến bọn họ luôn cảm thấy không chân thực, có phải thật sự sắp kết thúc rồi không?
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy ba cặp mắt nhuộm lên vẻ thấp thỏm cùng bất an, hai người nhìn nhau một cái, giây lát sau, Tiêu Mộ Vũ lên tiếng: "Lo lắng gì thế, vấn đề phức tạp nhất đã giải quyết rồi. Tôi đã quan sát đại khái, mỗi lần nghỉ giữa chừng cơ bản rơi vào 15 phút, chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm 5 phút nữa, sau 5 phút, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Chỉ cần xác định rõ mục tiêu, vừa vào cửa liền mở cửa ra ngoài, cho dù có tình huống gì, xác suất chiến thắng của chúng ta cũng rất lớn."
"Còn có một vấn đề nữa, chúng ta bắt đầu từ 1, hay là nối tiếp từ 5?" Lúc này Thẩm Thanh Thu mới lên tiếng.
"Cái này... Đúng rồi, chúng ta đã từng vào 1 và 7." Điều này lại khiến bọn họ mù mịt.
"Có lẽ mọi người có chút hiểu biết một vài cách mã hóa của khóa mật mã thông minh, để nâng cao chỉ số an toàn, người ta sẽ cài đặt mật mã ảo. Nhưng cho dù có tăng cường thêm số mật mã ảo cũng bắt buộc phải bao gồm một đoạn mật mã chính xác liên tiếp, cũng có thể nói là phía trước và phía sau mật mã chính xác có thể xuất hiện chữ số khác, nhưng không thể chen vào giữa, nếu không chỉ số an toàn sẽ giảm thấp. Hệ thống không thể hạ độ khó cho chúng ta, cho nên tôi cảm thấy là nhất định phải lặp lại từ đầu."
Được rồi, Tiêu Mộ Vũ vừa giải thích, vấn đề còn lại cũng dễ giải quyết, bọn họ vui vẻ tiếp nhận.
"Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nghỉ ngơi thêm mấy phút nữa, chúng ta tiến vào 1 lại từ đầu." Ánh mắt Trần Khải Kiệt kiên định, nhìn cửa số 1, quyết đoán nói.
Trần Khải Kiệt nói xong, Tiêu Mộ Vũ cùng những người khác đều hướng ánh mắt lên cửa số 1. Tuy Thẩm Thanh Thu luôn không để ý tới những người khác, càng không quan tâm tới sự sống chết của những người này, nhưng lúc này cũng sinh ra ảo giác có chung mối thù, hoạn nạn có nhau.
Tiêu Mộ Vũ nhìn chức năng tạm dừng thời gian của đồng hồ bấm giờ đang trong thời gian làm mới, nhưng chức năng tính giờ cơ bản không bị ảnh hưởng, khi sắp tới giờ, cô lên tiếng: "Chúng ta nên đi rồi."
Cô đứng dậy, đi tới đỡ Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đều đi tới bảo vệ nghiêm ngặt.
"Vẫn cầm cự được chứ?" Tiêu Mộ Vũ đỡ Thẩm Thanh Thu, hỏi một câu.
Phó bản lần này vốn dĩ Thẩm Thanh Thu có sức chiến đấu mạnh nhất, cũng chính vì vậy cô ấy cũng là người bị thương nặng nhất. Tiêu Mộ Vũ có chút cảm xúc phức tạp. Nếu người phụ nữ này không quan tâm tới sống chết của người khác, vậy tại sao lần nào cũng liều mạng như thế, lẽ nào bảo vệ bản thân khó lắm sao?
Không phải không đoán được nguyên nhân, nhưng Tiêu Mộ Vũ không muốn thừa nhận, cũng cảm thấy hoang đường.
Thẩm Thanh Thu nhìn thấy chút cảm xúc cuộn trào trong mắt Tiêu Mộ Vũ, mỉm cười nói: "Không sao, đi thôi."
Lần này cô ấy làm không được tốt, có chút liều lĩnh, nhưng dường như kết quả cũng không tệ.
Tô Cẩn và Tiêu Mộ Vũ đỡ hai bên Thẩm Thanh Thu, Trần Khải Kiệt vẫn đi trước đón đầu, hai tay anh ta nắm chặt chảo, sau đó đưa khuỷu tay mở cửa có kí hiệu chữ số 1 ra.
Dáng vẻ vẫn giống như lần đầu tiên tiến vào, bình an vô sự.
"Muốn nghỉ ngơi nữa không?" Trần Khải Kiệt thở phào, hỏi.
Thẩm Thanh Thu nhíu mày: "Chúng ta ở đây quá lâu rồi, các vị không cảm thấy bản thân càng ngày càng mệt sao, cũng không muốn uống nước ăn đồ à?"
Thẩm Thanh Thu nói như thế, Trần Khải Kiệt xoa bụng, xác thực là vậy, tiêu hao quá nhiều thể lực, bọn họ đã vừa đói vừa khát.
"Thời gian làm mới còn bao lâu nữa?" Thẩm Thanh Thu nghĩ tới điều gì đó, hỏi.
"14 phút." Tả Điềm Điềm nhìn một cái.
"Đợi thêm chút nữa, đề phòng ngộ nhỡ."
Sau 14 phút, Tả Điềm Điềm vội nói: "Được rồi."
"Tiếp tục, 5!"
Bọn họ mở cửa số 5, vẫn an toàn!
"Chúng ta đúng rồi!" Cảm xúc của mọi người lập tức tăng cao.
"Tranh thủ thời gian." Nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Khi bọn họ tiến về cửa số 7, dưới chân lại kịch liệt lắc lư, bụi bặm không ngừng rơi xuống, chiếc đèn kéo quân này sắp sập xuống!
Đất đá trên đỉnh đầu nhanh chóng lún xuống, đá vụn nối tiếp nhau dội xuống, những chiếc đèn kéo quân sau lưng bọn họ không ngừng nối tiếp nhau vỡ tan, như thể không gian này sắp sụp đổ.
"Con mẹ nó, hệ thống chết tiệt này!" Mật mã là đúng, nhưng cũng phải có mạng để vào!
"Mau chạy đi!"
Năm người hoảng loạn, cắn răng bạt mạng chạy.
Trần Khải Kiệt xông vào đầu tiên, quay đầu kéo Tả Điềm Điềm đẩy vào, rồi đưa tay kéo Tô Cẩn, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, tất cả vào trong sau khoảnh khắc nguy hiểm cuối cùng.
"1!" Tiêu Mộ Vũ hét lớn, ánh mắt nhanh chóng lướt qua tám cánh cửa.
Sự sụp đổ này giống như phản ứng liên hoàn, càng ngày càng kịch liệt, khiến người ta không thể đứng vững.
Thẩm Thanh Thu với cơ thể thương tích chỉ có thể cắn răng xông về phía trước, Tiêu Mộ Vũ càng nhìn sắc mặt càng khó coi.
"4!"
Tình hình phía sau càng ngày càng gấp, đợi tới khi bọn họ mở được cửa số 2, mặt đất trong đèn kéo quân đã sụp thành hố. Chân Tả Điềm Điềm giẫm hụt, ngã nhào một cái, lập tức tụt lại sau cùng.
Tới bước đường này, cho dù trước đó có lòng riêng, lúc này bọn họ hoàn toàn không muốn bỏ lại bạn đồng hành của mình ở nơi này. Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt không chút chần chừ quay đầu lại, hai người như nắm chân gà, một người một tay mạnh mẽ kéo người vào cửa khi cơ thể Tả Điềm Điềm đang lún xuống đất.
"Cánh cửa cuối cùng, 7, mau, mau, kiên trì lên!" Tô Cẩn hét tới sức cùng lực kiệt khi năm người xuất hiện trước cánh cửa cuối cùng, toàn bộ đỉnh đèn cùng mặt đất bên trong đèn kéo quân đều đã sập xuống, chỉ còn lại một vòng bao quanh bên ngoài có thể đặt chân.
Trần Khải Kiệt vừa vào trong, cơ thể liền ngả về phía trước, suýt chút nữa rơi xuống dưới, may mà Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh anh ta, đưa tay nắm lấy cổ áo, nhanh chóng kéo anh ta lại, đập lên cửa số 3.
Trần Khải Kiệt không nhịn được kêu "a" một tiếng, hai chân đều đang run rẩy.
"Tốt số lắm, may mà là cửa số 3, nếu không ban nãy có lẽ anh xong đời rồi." Thẩm Thanh Thu dẫn Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng đi về phía cửa số 7, còn không mặn không nhạt cho Trần Khải Kiệt thêm một nhát dao.
Trần Khải Kiệt quay đầu nhìn, đúng thật, lúc này chân cẳng càng run rẩy dữ dội.
Trùng hợp cửa số 3 nằm ở giữa, năm người rất ăn ý, Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu đi về bên trái ngược chiều kim đồng hồ, ba người Tả Điềm Điềm, Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn chạy xuôi chiều kim đồng hồ, mục tiêu chính là cửa số 7!"
Mép đường còn lại không ngừng sập xuống trong quá trình bọn họ chạy, khi Tiêu Mộ Vũ xông tới cửa số 1, cả cánh cửa số 8 đột nhiên sụp xuống.
Tiêu Mộ Vũ không phanh lại được, cả người sắp nhào về phía trước, đúng vào lúc này, có một cánh tay từ sau lưng nhanh chóng vòng tới, ra sức kéo Tiêu Mộ Vũ vào lòng.
Lúc này toàn bộ bức tường bên ngoài của đèn kéo quân đã sụp đổ, bọn họ có thể nhìn rõ ràng vực sâu vạn trượng không thấy ánh sáng bên dưới chân, nếu rơi xuống, tuyệt đối sẽ chết chắc.
Bên kia ba người Trần Khải Kiệt đã tới cửa, vội vàng gọi hai người: "Cô Thẩm, cô Tiêu, mau chạy đi, chúng tôi đón hai người!"
Trên trán Thẩm Thanh Thu đã rịn ra một lớp mồ hôi dày, nhỏ tiếng nói: "Mau qua đó, muộn rồi sẽ không kịp đâu!"
Trái tim Tiêu Mộ Vũ đau đớn nhảy lên, cô cũng biết không thể chậm trễ thời gian, Thẩm Thanh Thu đằng sau nhân lúc sau lưng còn chưa sụp xuống, nhanh chóng lùi sau nhường lại không gian cho Tiêu Mộ Vũ, trầm giọng nói: "Nhảy!"
Tiêu Mộ Vũ giậm nhảy, nhanh chóng vút một cái nhảy tới bên mép cửa số 7, Trần Khải Kiệt nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra kéo cô.
Còn chưa kịp đứng vững, Tiêu Mộ Vũ vội vàng quay người, ánh mắt sốt ruột nhìn Thẩm Thanh Thu, ngữ điệu vừa nhanh vừa gấp: "Thẩm Thanh Thu, mau!"
Nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ an toàn qua đó, trái tim Thẩm Thanh Thu liền thả lỏng, lúc này đưa chân chuẩn bị nhảy, chỉ là chưa hoàn tất việc giậm nhảy, mặt đất dưới chân đã sụp xuống, điều này khiến khoảng cách của cô ấy tăng lên, căn bản không thể nhảy qua.
Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy trái tim sắp bị người ta móc rỗng, "Thẩm Thanh Thu!"
Tiêu Mộ Vũ gần như muốn nhào tới, lúc này cơn hoảng loạn tới quá đột ngột, mãnh liệt khiến lí trí của cô sụp đổ.
Chỉ là Trần Khải Kiệt sống chết kéo lấy cô.
Cũng vào lúc này, một sợi dây thừng đỏ giống như tia chớp văng tới, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nắm chặt lấy một đầu sợi dây thừng đỏ, cả hai cùng ngã nhào vào trong cửa số 7.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng tỉnh táo lại, đưa tay ra nắm chặt lấy sợi dây thừng đỏ cùng Trần Khải Kiệt, dốc ra toàn bộ sức lực. Sức mạnh cực lớn khiến sợi dây thừng đỏ nhanh chóng cứa đứt lòng bàn tay Tiêu Mộ Vũ, nhưng lực nặng trình trịch này lại khiến trong mắt cô trào ra niềm vui, cô đã giữ được Thẩm Thanh Thu.
Hai tay Trần Khải Kiệt cũng đổ đầy máu, cắn răng hét lớn một tiếng, đỏ ửng từ mặt tới cổ.
Rất nhanh sau đó, một cánh tay trắng trẻo nắm lấy tảng đá sót lại, Tiêu Mộ Vũ khom lưng nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Thu, mạnh mẽ dùng sức kéo Thẩm Thanh Thu lên.
Vào khoảnh khắc cửa số 7 đổ sập, hai người ôm lấy nhau ngã ngửa vào trong.
Lưng đập xuống mặt đất cứng nhắc phía sau khiến Tiêu Mộ Vũ đau đớn tới tê dại, Thẩm Thanh Thu nhào tới đè trên người khiến cô đau sốc hông, Tiêu Mộ Vũ lập tức ho thành tiếng, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu.
+++++++++++++++
Chương 36: Số phòng trí mạng 16
Trong ánh mắt Thẩm Thanh Thu ngập tràn sự quan tâm: "Mộ Vũ, cô sao rồi?"
Tiêu Mộ Vũ thở hổn hển mấy hơi, ngừng ho, vội vàng buông tay ra. Lúc này hai tay Thẩm Thanh Thu chống lên người Tiêu Mộ Vũ, khuôn mặt sắp dính lại cùng nhau, quả thật khoảng cách nhìn nhau quá gần, thế là Tiêu Mộ Vũ lạnh mặt nghiêng đầu đi, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần cô nhanh chóng đứng dậy, thì tôi rất ổn."
Thẩm Thanh Thu ngây ra, dùng lực lật người lăn sang nằm một bên, trên miệng vẫn là nụ cười trêu chọc, nói: "Vốn dĩ tôi định vào được trong thì dậy ngay, tránh đè cô, nhưng cô ôm chặt quá, tôi không dậy được."
Khóe miệng Tiêu Mộ Vũ co rút một cái, lườm Thẩm Thanh Thu, ánh mắt càng ngày càng lạnh nhạt, "Là tôi ôm chặt, hay là dây thừng buộc chặt?"
Thẩm Thanh Thu nhìn bản thân, chỉ có phần eo bị quấn rất chặt, thế là có chút vô tội chớp chớp mắt.
Tiêu Mộ Vũ: ...
Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đã bò dậy, vội vàng đi tới xem xét tình hình của hai người.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Tả Điềm Điềm có chút áy náy: "Tôi sốt ruột quá, buộc hơi chặt."
Nói xong vội vàng triệu hồi dây thừng đỏ về.
"Suỵt." Trần Khải Kiệt ở một bên choáng váng chuyển hướng ngồi dậy, chạm vào vết thương trong tay, đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng đánh giá tình hình xung quanh, nhìn thấy bốn người còn lại đều có mặt ở trong phòng, lại cong môi cười lên: "Đều ổn cả chứ?"
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nghe xong đều cười, gật đầu.
Thẩm Thanh Thu nhìn mồ hôi đổ đầy trên trán của bọn họ, lòng bàn tay của bốn người đều sũng máu, ánh mắt đung đưa, chỉ là biểu cảm vẫn lạnh lùng: "Cảm ơn nhé."
Ba người kia sớm đã quen thuộc với dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thu, "Không cần cảm ơn, cả hành trình cô và cô Tiêu đã cứu chúng tôi rất nhiều lần rồi."
Người lên tiếng là Tả Điềm Điềm, Thẩm Thanh Thu mỉm cười: "Chỉ là tôi muốn vượt ải." Lời của Thẩm Thanh Thu là sự thật, cô ấy sẽ không cố ý đi cứu bọn họ, còn sống sót là may mắn của bản thân bọn họ.
Đại khái Tô Cẩn đã hiểu được một phần tính cách của Thẩm Thanh Thu, cô nàng kéo lấy Tả Điềm Điềm, biểu thị Tả Điềm Điềm kết thúc chủ đề này.
Tô Cẩn phát hiện bọn họ lại quay về phòng hội nghị thêm lần nữa,