Chương 37: Thế giới Thiên Võng
Khi bọn họ đang thảo luận về đạo cụ thu hoạch được, số 002 cũng không làm phiền, đợi tới khi mọi người nói xong, số 002 mới chen lời: "Được rồi, hiện tại tới lượt các vị tự rút thưởng, nên đi theo tôi rồi."
Năm người nhìn nhau, Trần Khải Kiệt thở dài nói: "Tuy phó bản này nguy hiểm hơn phó bản trước đó, nhưng tôi cảm thấy rất tuyệt khi vượt ải cùng mọi người. Hi vọng mọi người bình an vô sự, thuận lợi vượt qua phó bản tiếp theo."
"Cảm ơn, bảo trọng!"
"Bảo trọng."
"Còn nữa, cảm ơn hai vị." Ba người tạm biệt xong, không hẹn mà gặp đồng loạt gửi lời cảm ơn tới Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, hai người một người thờ ơ, một người bình tĩnh lạnh lùng, nhưng đều không hẹn mà gặp gật đầu, coi như đáp lại.
Trước đó khi số 002 nhắc tới chuyện phó bản tổ đội, không phải bọn họ không nghĩ tới chuyện lập đội với Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, nhưng hai người này đều có cá tính riêng.
Cho dù hai người đã giúp đỡ bọn họ, nhưng thực sự ý tứ trong câu chữ cũng không muốn có quá nhiều dây dưa. Cho nên Trần Khải Kiệt hiểu rất rõ, hai người sẽ không đồng ý, ít nhất thì hiện tại sẽ không.
Trần Khải Kiệt không nhắc, nhưng trong lòng Tô Cẩn rất rõ ràng, hơn nữa một người mới như cô nàng, tự nhận cũng không giúp được hai người, cho nên cũng không lên tiếng. Tả Điềm Điềm càng không tiện mở lời, ngược lại cả ba người đều nghĩ rất thoáng. Trước khi đi, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm rất thoải mái báo nơi ở của bản thân, sau đó mới rời đi.
Thẩm Thanh Thu lại rất bất ngờ về sự thẳng thắn của ba người này, nhưng vẫn vui với sự tự do tự tại, trước mắt mà nói, cô ấy chỉ muốn lập đội với người nào đó.
Thấy Tiêu Mộ Vũ cũng sắp rời đi, Thẩm Thanh Thu vội lên tiếng: "Cô sống ở đâu thế? Ra ngoài rồi tôi đi tìm cô."
Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu một cái, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, tôi không có chỗ ở cố định."
Thẩm Thanh Thu bị từ chối, tuy trong dự đoán nhưng cảm giác thật sự không tốt đẹp gì cho cam.
"Tôi biết cô đang suy nghĩ điều gì, nể tình chúng ta cùng nhau vượt qua hai phó bản, còn cả cái này nữa, cho tôi cơ hội nói chuyện với cô, được không?" Trước giờ Thẩm Thanh Thu rất ngạo mạn, không dễ ban ơn cho người khác, cho dù giúp đỡ cũng tuyệt đối không lấy ơn huệ ra bắt người ta phải báo đáp, nhưng đây là lần đầu tiên, cô ấy chỉ vào vết thương của bản thân, hỏi Tiêu Mộ Vũ.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ lập tức nhíu lại, ánh mắt nhìn lên chỗ bị thương của Thẩm Thanh Thu, cảm giác không thích ứng trong lòng lại trào lên, không căm ghét hành vi này của Thẩm Thanh Thu, ngược lại là... Cô mím môi.
Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ đã thỏa hiệp, lập tức thở phào một hơi, khi số 002 dẫn cô ấy đi, lớn tiếng nói: "Tôi ở khách sạn Thâm Uyên khu Hoàng Tuyền trong thế giới Thiên Võng, tắm rửa sạch sẽ đợi cô!"
Khóe miệng Tiêu Mộ Vũ co giật, ngay cả số 002 mặt không cảm xúc cũng không khống chế được, có chút không nỡ nhìn thẳng: "Không nhìn ra đấy, hai người... phóng khoáng như vậy."
Cảm giác bức bối thấp thoáng trong lòng Tiêu Mộ Vũ bị một câu nói của Thẩm Thanh Thu quét sạch sẽ. Người phụ nữ đùa giỡn không phân hoàn cảnh này, sao lại có thể lưu loát tới vậy chứ?
Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa cẩn thận để tâm tới bản đồ thế giới Thiên Võng, cái gì mà khách sạn Thâm Uyên khu Hoàng Tuyền, cảm thấy người chơi trong phó bản chưa đủ kích thích sao?
Khi lần nữa quay về căn phòng đơn lịch sự trang nhã, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ có chút hoảng hốt. Phó bản ban nãy khua chiêng gõ mõ, sáu vòng chơi chỉ cho thời gian nghỉ ngơi nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ, là sự phá hủy cực lớn đối với tinh thần và thể lực của con người, rõ ràng chỉ tám tiếng đồng hồ, nhưng còn khổ sở hơn tám ngày.
"Vất vả lắm đúng không? Nhưng lấy được đánh giá cấp S, thật sự không đơn giản, xem ra bạn vẫn rất may mắn." Rõ ràng số 002 sinh động hơn hệ thống rất nhiều, chí ít ngoại trừ khuôn mặt không cảm xúc, ngôn ngữ cùng hành động không khác con người là bao.
Tiêu Mộ Vũ không khách sáo với cô ta, số 002 không hề chọc cô, nghĩ lại trò chơi này cũng không phải cô ta thiết kế, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn không có thiện cảm với số 002.
"Có thể sống sót sau trò chơi tàn khốc như thế, không phải chỉ bằng một chút may mắn." Lâm Hải khiến cho người ta không thích, Nghê Đức nhìn có vẻ thật thà rụt rè, Trương Cường dè dặt kín đáo, Vương Vũ San nhát gan nhưng cố gắng vượt ải, đó đều là con người có máu có thịt, nhưng chỉ có thể mặc cho quỷ quái cắn xé ở nơi ma quỷ này.
Số 002 cũng không tức giận, âm thanh vẫn không gợn sóng: "Cô nói đúng, nhưng rút thưởng, vẫn phải xem vận số. Mời."
Nhìn giao diện quen thuộc trước mắt, Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, "Chúc bạn may mắn lần sau" lần trước đã sắp lưu lại ám ảnh tâm lí cho cô.
Đưa tay ra ấn xuống, một tấm thẻ xuất hiện trước mặt cô, bên trên viết, Đèn kéo quân lụi tàn.
Đèn kéo quân lụi tàn:
Độ hiếm: Cấp $, vượt qua cửa ải Số phòng trí mạng phiên bản sưu tầm có xác suất rơi cực thấp.
Mô tả vật phẩm: Nghĩ gì thế? Một chiếc đèn kéo quân lụi tàn thì có thể có tác dụng gì chứ!
Tiêu Mộ Vũ: ...
Thế là xong rồi à? Tiêu Mộ Vũ có chút không tin nổi.
Cô tự nhận bản thân đủ bình tĩnh, nhưng nhìn thấy phần mô tả vật phẩm đột nhiên dừng lại ở đây, thật sự nội tâm rất muốn chửi thề. Hệ thống này đang nghiêm túc sao? Loại đạo cụ này còn không bằng "Chúc bạn may mắn lần sau", chí ít cũng chúc bạn may mắn lần sau, còn tốt hơn một chiếc đèn kéo quân lụi tàn kì quái không có tác dụng gì. Không cho đạo cụ còn cười nhạo người chơi!
Hơn nữa chữ S thêm một đường giữa, là đô-la Mỹ sao? Hay đây là S giả?
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ một lời khó nói hết, cô lấy tấm thẻ hỏi số 002, "Đây là thứ gì?"
Số 002 nhìn một cái, lắc đầu, chỉ là biểu cảm khiến người ta có chút suy ngẫm.
"Tôi chỉ phụ trách cho bạn rút thưởng, phần thưởng giải thích như thế nào không thuộc quyền hạn của tôi. Căn cứ theo quy định, bạn còn một cơ hội rút thưởng phụ."
Tiêu Mộ Vũ biết không thay đổi được gì, tạm thời cất thẻ đi, hít một hơi, xoa tay mình. Tại sao tới thời khắc quan trọng lại để lỡ, quả thật vận số này tệ tới nỗi mất niềm tin.
Tấm thẻ thứ hai, cũng coi như bình thường, độ hiếm không cao nhưng có lai lịch, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy một thứ phổ biến nhất.
Sừng tê giác:
Độ hiếm: Cấp B, mỗi phó bản đều có xác suất rơi nhất định.
Mô tả vật phẩm: Cổ nhân nói, không thể đốt sừng tê giác, cháy lên có mùi hương lạ, dính lên quần áo, người có thể liên kết với ma quỷ.
Từ trước tới nay, kì thực Tiêu Mộ Vũ có một nghi hoặc, trong tiềm thức của cô, ma quỷ đáng sợ ngoại trừ là vì sự xuất hiện cổ quái kinh dị, trái với lẽ thường của nó, hơn nữa dáng vẻ cũng khiến con người khó lòng tiếp nhận, điều quan trọng nhất thật ra là không có năng lực phản kháng.
Con người không cách nào đối kháng với ma quỷ, đừng nói người phàm đấu với ma quỷ, mà trong rất nhiều tình huống người phàm còn không nhìn được ma quỷ ở nơi nào. Trong tình huống không có năng lực phản kháng, nỗi sợ sẽ tăng lên gấp bội. Hai phó bản hiện tại, cho dù phức tạp tới đâu, đều có chung một điểm, đám quỷ quái kia có thể chiến thắng. Tuy có thứ giết không chết, có thứ không sợ đau, nhưng đều có thể ngăn chặn, cũng có thể nhìn ra chúng phải ở đó làm gì.
Sự xuất hiện của sừng tê giác này, khiến cô có một suy đoán, sợ là ma quỷ của phó bản tiếp theo đây sẽ càng tiến gần nhận thức trước đó của bọn họ.
"Cô nói sẽ có phó bản tổ đội, vậy nếu muốn vượt qua phó bản tổ đội, thì bản thân chọn đồng đội bằng cách nào?"
Tiêu Mộ Vũ cũng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy bản thân không hề vui vẻ khi lập đội với người khác, hoặc có thể nói là sợ dây dưa với bọn họ. Nhưng nhìn nhận từ phó bản lần này, xác thực đồng đội rất quan trọng, một người có giỏi giang cỡ nào, năng lực cũng có hạn, đạo cụ cũng có hạn, nếu lần này không có dây thừng đỏ của Tả Điềm Điềm, Thẩm Thanh Thu sẽ... Hơn nữa nếu cô không gặp được Thẩm Thanh Thu, sợ là cũng khó sống sót vượt ải.
Có không tình nguyện tới đâu, lí trí cũng nói với Tiêu Mộ Vũ, cô phải chuẩn bị trước, ít nhất là phải hiểu.
Số 002 trả lời vấn đề này rất sảng khoái: "Người chơi gần như đã hiểu về thế giới Thiên Võng này, muốn lập đội, nếu không muốn để hệ thống sắp xếp đồng đội ngẫu nhiên, thông thường sẽ có hai lựa chọn: Một là, lập đội cùng người chơi gặp trong phó bản; hai là, người chơi chiêu mộ đồng đội qua diễn đàn của thế giới Thiên Võng. Nhưng cho dù là lựa chọn nào, đều cần thẻ lập đội để tiến hành gắn kết, như thế các bạn mới có thể tiến vào cùng một phó bản cùng lúc."
"Thẻ lập đội bắt buộc phải giành được trong phó bản sao?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày.
"Trong phó bản sẽ xuất hiện các loại đạo cụ gắn kết tổ đội ngẫu nhiên, nhưng xác suất không cao. Đương nhiên còn có một cách, mua ở trung tâm giao dịch trong khu vực thành phố chính của Thiên Võng. Chỉ là giá cả không rẻ, gắn kết một người cần 10000 tiền vàng. Đương nhiên cũng có một số đạo cụ khác có thể gắn kết đồng đội, thậm chí là khế ước, nhưng cũng tương đối hiếm, không nhất định sẽ mua được."
10000 tiền vàng? Vậy có nghĩa là cần 100 điểm, Tiêu Mộ Vũ vô thức nghĩ tới anh em Trần Đông Trần Tây, còn cả cặp tình nhân chết thảm ngày đầu tiên.
Hai cặp ấy đều cùng nhau tiến vào phó bản, hơn nữa Trần Đông Trần Đây không phải lần đầu tiên, vậy có lẽ là đã gắn kết, vậy cặp tình nhân lần đầu tiên vào phó bản kia có lẽ là đồng thời bị kéo vào trong nên mới đi cùng nhau.
"Vậy nếu kí khế ước hoặc lập đội thành công, có phải phó bản tiếp vẫn sẽ gắn kết cùng nhau, cho dù không phải là phó bản tổ đội?"
"Đúng thế, phó bản tổ đội chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tổ đội là có thể vượt ải, chấm điểm cũng được quyết định bởi thành tích của tổ đội. Nếu không phải phó bản tổ đội, thì sẽ chấm điểm riêng cho từng người sau khi hoàn thành nhiệm vụ."
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ đã có tính toán, nếu như thế tổ đội tuyệt đối ưu tiên từng người chiến đấu đơn độc, dù sao bạn cũng không biết người chơi được sắp xếp cho bạn là người thế nào. Nếu là loại người như Trần Đông Trần Tây, chỉ sợ chết rồi cũng không biết chết thế nào.
"Đồng đội có thể hủy gắn kết không?"
"Có thể, khi lập đội có thể lựa chọn một người làm đội trưởng, đội trưởng có quyền loại bỏ đồng đội."
Sau khi suy nghĩ, Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Cảm ơn, tôi còn một câu hỏi cuối cùng. Tỉ lệ đào thải bình quân của phó bản cấp B là bao nhiêu?" Cô luôn cảm thấy đối với người chơi mới mà nói, hai phó bản này có độ khó quá cao, nếu thật sự như thế, cấp A, cấp S, còn cả cấp SSS sẽ có độ khó như thế nào, có thể vượt ải không?
Biểu cảm của số 002 ngày càng nghiêm túc, nghiêm chỉnh nói: "Cùng cấp độ không cùng cốt truyện, độ khó có sự khác biệt là do liên quan tới trình độ người chơi, đương nhiên khác biệt sẽ không quá lớn. Tỉ lệ đào thải bình quân của phó bản cấp B rơi vào khoảng 50%, đương nhiên cũng có phó bản cá biệt, vì người chơi đâm đầu vào chỗ chết, tỉ lệ đào thải vượt quá 70%."
Tiêu Mộ Vũ không nói gì thêm, số 002 tưởng rằng cô cảm thấy quá tàn nhẫn, lại bổ sung một câu: "Sống đi chết lại vốn dĩ phải trả giá, nếu thực lực, can đảm, hiểu biết không đủ, đào thải sớm lại trở thành cách giải thoát."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nguyên nhân cô im lặng là, cô tự cho rằng người như Thẩm Thanh Thu ít tới nỗi không thể ít hơn, biểu hiện của chính cô cũng coi như không tệ. Nhưng hai phó bản, không nhắc tới chuyện rốt cuộc có bao nhiêu người chơi sống sót tiến vào phó bản, chỉ tính những người chơi cô biết khi trò chơi chính thức khởi động, tỉ lệ đào thải của hai phó bản đều gần 60%, vượt xa mức bình quân.
"Được rồi, sắp tới giờ rồi, phó bản tiếp theo có lẽ là hai ngày sau, bạn có thể nghỉ ngơi." Nói xong số 002 làm tư thế mời, Tiêu Mộ Vũ liền biến mất trước mặt cô ta.
Số 002 hít một hơi ngồi xuống ghế, một lát sau nhíu mày ngẩng đầu lên, có chút chần chừ nói với không trung: "Đây mới là phó bản cấp B, quả thật độ khó quá cao, liệu có nên điều chỉnh chút không?"
Ở một bên khác, Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân quay lại nơi ban đầu trước khi vào phó bản.
Sự xuất hiện đột ngột của cô, vẫn không hề thu hút quá nhiều sự chú ý y như lần đầu tiên, dường như những người xung quanh không thấy có gì khác thường.
Nơi gọi là thế giới Thiên Võng này vô cùng phồn hoa, đủ các loại người lướt ngang trước mặt Tiêu Mộ Vũ, có người vội vội vàng vàng, có mấy người kết thành một nhóm, dường như không có gì khác biệt so với thế giới hiện thực.
Nhưng khi lướt ngang qua vai những người trên phố, sẽ phát hiện con người không ăn khớp với sự ồn ào náo nhiệt nơi đây cùng thế giới này. Trên khuôn mặt của bọn họ, Tiêu Mộ Vũ có thể nhìn thấy cảm xúc không liên quan tới hạnh phúc, hoặc là nặng nề lạnh lẽo, hoặc là tê liệt không có cảm giác, hoặc là hoảng hốt bất an.
Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ, bọn họ cũng ngẩng đầu khỏi đám người nhìn cô, rõ ràng ánh mắt nói với Tiêu Mộ Vũ, bọn họ là người chơi.
Quá dễ để phân biệt, người chơi chỉ là khách qua đường ở thế giới Thiên Võng, vĩnh viễn không cảm nhận được yên ổn, bởi đối với bọn họ mà nói, mỗi ngày đều có thể trở thành ngày cuối cùng, cái chết cùng nỗi sợ giống như thanh gươm của Damocles, luôn luôn treo trên đỉnh đầu, rất khó tưởng tượng trong tình huống này, có bao nhiêu người còn có thể coi là người bình thường.
Tiêu Mộ Vũ nhìn bầu trời của thế giới Thiên Võng xanh thẳm trong veo hơn thế giới hiện thực, dường như không nhìn thấy một gợn mây mù, ánh mắt ngày càng nặng nề. Rất lâu sau đó, cô cúi đầu khẽ cười trào phúng một tiếng, có gì đáng để cảm khái chứ, ảo cảnh trong phó bản số 002 nhắc nhở cô một cách rõ ràng, cái gọi là hiện thực của cô cũng chỉ là mây mù giăng kín.
Đúng vào lúc này, Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn thấy một cửa hàng trải nghiệm điện thoại, suy nghĩ giây lát, cô bước vào trong.
Khi ra ngoài, trong tay Tiêu Mộ Vũ có thêm một chiếc điện thoại, hãng điện thoại ở thế giới Thiên võng không có gì khác biệt với thế giới của cô, chỉ là giá cả thật sự không thể tin nổi. Hàng hóa như điện thoại chính là xa xỉ phẩm.
Cô tích lũy được tổng cộng 225 điểm, trước đó đã tiêu 3500 tiền vàng cho việc thuê khách sạn, ăn uống và mua một vài bộ quần áo, chiếc điện thoại này kèm phí điện thoại tổng cộng tốn hết 6000 tiền vàng, cũng chính là số điểm tích lũy chỉ còn lại 130. Nếu muốn gắn kết đồng đội, vậy có nghĩa là cô chỉ còn 30 điểm để chi tiêu, thật sự khổ quá mà.
Đột nhiên cô nhớ Thẩm Thanh Thu nói điểm số không chỉ sử dụng như tiền vàng, suy nghĩ giây lát, cô bật điện thoại, lên trình duyệt web tìm kiếm diễn đàn người chơi mà số 002 nhắc tới.
Cần đăng kí và đăng nhập, trang chủ thế mà lại nhận biết bằng gương mặt, sau khi Tiêu Mộ Vũ quét mặt, phía trên hiển thị: Kiểm tra được người chơi số 52348526 của thế giới Thiên Võng, Tiêu Mộ Vũ.
Nhận biết thân phận thành công, trước khi gia nhập diễn đàn người chơi, vui lòng đăng kí trước.
...
Chú thích:
Hình tượng "Thanh gươm của Damocles" (Sword of Damocles) nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes (Tạm dịch: Những cuộc thảo luận của người Tusculan).
Cụm từ "thanh gươm của Damocles" hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện.
+++++++++++++++++
Chương 38: Nói chuyện
Không biết tại sao, khi Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy tổ hợp chữ số 52348526 này bỗng ngây ra, sao cô cứ cảm thấy chữ số này rất quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu đó.
Khi cô định xem lại, giao diện đã biến mất, nhưng tám chữ số kia vẫn rõ ràng trong đầu. 52348526, cô tự thấy dãy số này không có gì đặc biệt, tại sao lại quen thuộc tới vậy?
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt lại, suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng không có thu hoạch, chỉ có thể kết luận rằng bản thân nghĩ nhiều.
Nhưng hơn 52 triệu người chơi, con số này có chút nằm ngoài dự đoán của Tiêu Mộ Vũ. Rốt cuộc nơi