Chương 39: Cởi mở chân thành
Tiêu Mộ Vũ không hề ngạc nhiên, cô cũng không lập tức trả lời có đồng ý hay không, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu.
Khác với con ngươi màu xám của Thẩm Thanh Thu, con ngươi của Tiêu Mộ Vũ đen như ngọc đen, loại màu đen thuần khiết không đính kèm tạp chất, khiến ánh mắt của Tiêu Mộ Vũ mang theo vẻ sâu thẳm tự nhiên, khi yên lặng nhìn bạn, rất khó không bị ánh mắt của Tiêu Mộ Vũ xâm chiếm.
Thẩm Thanh Thu cũng không ngoại lệ, cô ấy không chút giấu giếm nhìn Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt của cả hai đều biết nói chuyện, tới nỗi hai người có thể giao tiếp với nhau trong ánh nhìn tĩnh lặng ấy.
Một lúc sau, Tiêu Mộ Vũ di chuyển ánh mắt, cúi đầu uống trà, sau đó lên tiếng nói thẳng: "Vốn dĩ lập đội với người như cô là hành động sáng suốt, tôi không nên từ chối. Nhưng với sự thông minh của cô, có lẽ cô cũng biết, hiện tại tôi không có mong muốn lập đội với cô, thậm chí tôi cảm thấy bản thân nên cách xa cô một chút."
Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên vì sự thẳng thừng của Tiêu Mộ Vũ, nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc, lại cảm thấy có lẽ nên như vậy. Cuộc nói chuyện giữa những người thông minh, không cần vòng vo quá nhiều. Thế là cô ấy khẽ cười một tiếng: "Tuy lúc này tôi cảm thấy tôi nên ngốc một chút, nhưng trên thực tế, xác thực là tôi biết. Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta nên trò chuyện với nhau."
"Nói gì có thể thay đổi được ấn tượng cố hữu của tôi về cô?" Tiêu Mộ Vũ ngả ra sau, trên mặt là biểu cảm hờ hững lạnh lùng, rõ ràng dáng vẻ ấy từ chối người tới gần, nhưng Thẩm Thanh Thu lại không thức thời cảm thấy, Tiêu Mộ Vũ lạnh mặt cũng là một loại hấp dẫn.
"Thật ra tôi mặt dày mày dạn cảm thấy, có lẽ ấn tượng cố hữu của Mộ Vũ về tôi rất không tệ." Thẩm Thanh Thu cười híp mắt, nói.
Tiêu Mộ Vũ rũ mắt cười nhạt, trong ý cười mang theo chút mỉa mai, không còn là vẻ thư thái vui vẻ.
Tiêu Mộ Vũ mang theo biểu cảm như cười như không ấy nhìn Thẩm Thanh Thu: "Cô nói đúng."
Khi nụ cười của Thẩm Thanh Thu trở nên xán lạn, lại nhẹ bẫng bổ sung một câu: "Quả thật mặt cô rất dày."
Thẩm Thanh Thu: ...
Nhìn thấy ý cười của Thẩm Thanh Thu đông cứng bên môi, khóe môi đang cong lên của Tiêu Mộ Vũ lại lộ ra ý cười chân thực. Vẻ đẹp của Tiêu Mộ Vũ không phô trương như Thẩm Thanh Thu, khuôn mặt với đường nét tinh tế dịu dàng, thoang thoảng như gió xuân, chỉ là bình thường giấu dưới lớp băng tuyết, một khi băng tuyết tan chảy, cảnh đẹp như thơ ấy đủ để thu hút bất kì ai, Thẩm Thanh Thu cũng không ngoại lệ.
Thế nên cho dù bị Tiêu Mộ Vũ không chút nể nang mỉa mai, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ lộ ra nụ cười, Thẩm Thanh Thu cũng không nhịn được cười lên.
Chỉ là nụ cười của Tiêu Mộ Vũ tới rất nhạt, đi càng không dấu vết. Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một lúc, cởi mở chân thành nói: "Tôi biết cô nghi ngại điều gì, chỉ là không khỏi có phần quá cẩn thận. Tôi thừa nhận trong mắt cô hành động của tôi rất kì quái, vì bản thân tôi cũng kì quái."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong nhìn cô ấy, trong ánh mắt nghi hoặc còn mang theo cả nghiền ngẫm.
Thẩm Thanh Thu xòe tay, biểu cảm vô cùng bất lực.
"Không giấu gì cô, ban đầu gặp cô thật sự là ngoài ý muốn. Có một điều có lẽ cô vẫn chưa biết, trò chơi này có 10 phó bản, muốn vượt ải nhất định phải vượt qua cấp SSS, nhưng nó không nói là chỉ có thể tham gia 10 phó bản, cũng có thể nói là người chơi có thể kiểm soát thời gian chủ động lựa chọn tham gia phó bản, thậm chí có thể nhảy qua phó bản cùng cấp độ."
Những lời Thẩm Thanh Thu cất lên này khiến Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra giây lát, nhưng nhanh chóng bừng tỉnh, nếu như thế những nghi ngờ của cô đã có thể giải thích thông suốt.
Nếu nhất định phải quy củ tiến hành theo trình tự, cô không thể gặp được Thẩm Thanh Thu trong phó bản của người chơi mới, phó bản đầu tiên Tô Cẩn là cũng sẽ không phải số 002.
"Sau khi vượt qua cấp B, hệ thống sẽ thông báo với người chơi hoặc có người nhắc nhở trước cho cô về quy tắc này. Nhưng để tránh cho người chơi đang hấp hối trà trộn phó bản cấp thấp, theo lí mà nói số lần chơi lại của phó bản cấp B có giới hạn, cụ thể là mấy lần thì tôi vẫn chưa rõ. Nhưng có một ngoại lệ, chính là rút được thẻ reset phó bản, thẻ reset phó bản có thể reset phó bản một lần, tiến hành gian lận điểm số, hơn nữa sẽ không bị hạn chế thời gian nghỉ ngơi."
Thời gian nghỉ ngơi giữa mỗi phó bản là cố định, cho dù hệ thống không hạn chế số lần chơi lại từ đầu, bạn cũng phải có thời gian tham gia, dù sao thời gian khởi động phó bản tiếp theo là cố định, một khi bị phó bản chèn ép không ai có thể biết được hậu quả. Cho nên số lần chơi lại từ đầu có nhiều hơn nữa cũng không chắc hữu dụng, vẫn là thẻ reset phó bản hữu dụng hơn.
Thông tin này rất quan trọng, dù sao nếu không đủ điểm số hoặc không đủ năng lực kinh nghiệm, tùy tiện thực hiện phó bản tiếp theo chắc chắn là không sáng suốt.
Tiêu Mộ Vũ nghe hiểu hàm ý trong lời Thẩm Thanh Thu, "Cho nên cô rút được thẻ reset phó bản?" Nếu sau cấp A hệ thống mới thông báo cho người chơi, vậy có nghĩa là trước khi người chơi vượt qua cấp B, căn bản không có cơ hội tham gia lại từ đầu.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, nghịch ngợm cười lên: "Đạo cụ này không có ý nghĩa với việc vượt ải, cho nên lúc đó tôi không nói thẳng."
"Lúc đó tôi tham gia phó bản lại từ đầu, đã hiểu rõ rất nhiều quy tắc mưu mô, cũng cảm thấy nhàm chán, cho nên muốn xem thử vòng của cô có thú vị hay không. Ra tay cứu cô, không phải xuất phát từ lòng tốt, chỉ là cảm thấy biểu hiện của một người chơi mới như cô thật sự rất thu hút, có chút ý định muốn trêu chọc cô." Thẩm Thanh Thu nói nhưng mặt không biến sắc, không hề cảm thấy ban đầu bản thân xấu xa nhường nào.
Tiêu Mộ Vũ nhẫn nhịn không trợn trắng mắt với cô ấy, có lẽ Thẩm Thanh Thu cũng biết mình biết người, chớp mắt nói: "Quả thật tôi không phải người tốt, lúc đó có chút xấu xa. Nhưng có lẽ tôi là một người đáng tin."
Nhìn biểu cảm kia của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu có chút vô tội nói: "Lẽ nào biểu hiện sau này của tôi không tốt sao?"
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ có chút phức tạp nói: "Chính là quá đáng tin." Lẽ nào trong một thời gian ngắn ngủi thật sự có thể bỏ ra nhiều thứ cho một người khác tới vậy sao? Thậm chí là mạng sống? Cho dù cô thật sự nghĩ nhiều, nhưng một người như Thẩm Thanh Thu, tuyệt đối không thể làm ra chuyện này, trừ phi cô ấy có mục đích.
"Cô cảm thấy trong một thời gian ngắn người như tôi tuyệt đối không thể bảo vệ một người tới vậy, trừ phi tôi có mục đích đúng không?" Hai mắt Thẩm Thanh Thu như nhìn thấu tâm tư của Tiêu Mộ Vũ, đứng dậy nghiêng người về phía trước, nghiêm túc hỏi.
Tiêu Mộ Vũ không tiếp lời, nhưng im lặng chính là thừa nhận.
Thẩm Thanh Thu hít một hơi, ngồi về chỗ, sắc mặt có chút phiền muộn: "Thật lòng mà nói, cô cảm thấy kì quái, tôi cũng thấy kì quái, đổi lại trước đó có đánh chết tôi cũng sẽ không tin bản thân lại đi cứu người trong trò chơi này, càng không nhắc tới chuyện suýt chút nữa mất cả mạng mình. Nhưng trên thực tế, phó bản đầu tiên cứu cô là vì cô thú vị, trong cả một đám người, cô thực sự quá chói mắt. Trong nhiều người vô vị tới vậy, chỉ có cô có thể thu hút tôi. Lần thứ hai còn có thể gặp lại cô, không biết cô có cảm nhận được không, một người cô vừa để tâm tới lại trùng hợp xuất hiện trước mặt cô, loại cảm giác ấy, dẫu là tôi cũng sẽ bị khuấy động."
Nhắc tới chuyện bản thân cứu Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm trên mặt Thẩm Thanh Thu lại có thêm một loại nghi hoặc: "Nhắc tới chuyện cứu cô, đối với tôi mà nói giết một người rất đơn giản, đồng thời cứu một người cũng đơn giản như thế. Nhưng lần ở cửa phòng số 7, đừng nói cô nghi hoặc, tôi cũng nghi hoặc. Khi con dao găm kia đâm xuống, quả thật tôi không kịp suy nghĩ gì hết, chỉ là không muốn cô chết, còn về bản thân tôi, tôi cũng không kịp suy nghĩ gì, sau khi sự việc xảy ra, tôi cũng rất khó lí giải. Thật ra cô không cần hoài nghi hành động ấy của tôi có mục đích khác, tôi có mục đích gì đi chăng nữa cũng không lấy mạng mình ra cược. Hơn nữa với trí thông minh của tôi, còn có sự hiểu biết của tôi về cô, tôi làm như thế lại chín quá hóa nẫu, như thế không phải cô càng không tin tưởng hơn sao. Có lẽ chúng ta thật sự gặp nhau quá muộn, lúc đó cô không có lí do tin tưởng tôi, thật ra cũng đâu phải chuyện lạ?"
Không thể không nói Thẩm Thanh Thu rất thông minh, mỗi một câu của cô ấy đều khiến Tiêu Mộ Vũ đều không thể phản bác, đặc biệt là câu cuối cùng, quả thật cô cũng không thể lí giải sự tin tưởng của bản thân, đồng thời cũng không thể lí giải sự hoảng sợ mãnh liệt khi Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa xảy ra chuyện.
Mẹ cô từng nói cô là động vật máu lạnh, đây không phải vu khống, ngay cả khi mẹ chết, cô cũng không có bất kì cảm giác nào. Những đồng đội chết thảm trong phó bản, cô cũng không hề cảm thấy buồn bã, không có lí nào Thẩm Thanh Thu có thể khơi gợi thần kinh của cô.
Tiêu Mộ Vũ có chút hoang mang nhìn Thẩm Thanh Thu, không tiếp tục nói chuyện.
Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ bắt đầu lơi lỏng, rèn sắt nhân lúc còn nóng: "Tới với thế giới này đều muốn sống sót, nếu không sớm đã từ chối tới, tôi cũng không ngoại lệ. Nếu sớm muộn gì cũng phải lập đội, cho dù là xét trên góc độ sinh tồn hay góc độ hứng thú, tôi đều chọn cô, lẽ nào cô không cho rằng hai chúng ta là sự phối hợp hoàn hảo sao?"
"Cô cảm thấy hai chúng là sự phối hợp hoàn hảo sao?" Tiêu Mộ Vũ nhìn người đang nói mãi nói mãi rồi nhích tới trước mặt mình, trong đầu bỗng hiện hiện lên một câu nói như thế, giống như quen thuộc, đợi khi bản thân bình tĩnh lại đã không thấy tăm tích.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, đối phương không nói gì thêm, chỉ nhìn cô, như thể đang đợi câu trả lời từ cô.
Rất lâu sau, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
Thẩm Thanh Thu bỗng cười lên: "Hợp tác vui vẻ!"
"Cô hiểu bao nhiêu phần về thế giới này? Tôi có thể hỏi cô tiến vào đây thế nào không?" Sau khi vượt qua chướng ngại trong lòng, Tiêu Mộ Vũ không lôi thôi dài dòng, nhanh chóng thích ứng với thân phận đồng đội hỏi Thẩm Thanh Thu, cô cảm thấy có lẽ Thẩm Thanh Thu biết nhiều hơn bản thân rất nhiều.
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu có chút lạnh đi, cuối cùng bức bối nói: "Lái xe trên đường gặp phải một kẻ điên, mang theo bom lên xe, hình thức tự sát khủng bố đánh úp, tôi không tránh được."
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, lẽ nào thật sự bị tai nạn xe mới tiến vào thế giới này sao?
Cô hỏi ra nghi vấn này, Thẩm Thanh Thu cũng nhíu mày: "Tôi biết trò chơi này thật sự có quan hệ mật thiết với xe cộ, nhưng cũng không thể nói là tai nạn xe đơn thuần. Rốt cuộc lựa chọn người chơi thế nào, đại khái chỉ có chủ nhân của thế giới này mới biết."
"Những người không cần tham gia trò chơi của thế giới Thiên Võng là dân bản địa à?" Tiêu Mộ Vũ rất hiếu kì với điều này.
"Bản địa hay không thì tôi không rõ, tôi nghiêng về hướng bọn họ giống như NPC, trong kí ức của bọn họ, bọn họ sống trong thế giới Thiên Võng. Còn những người bên ngoài lúc xuất hiện lúc biến mất như chúng ta, bọn họ không bài xích, thậm chí..." Thẩm Thanh Thu nhớ tới Châu Viễn, sâu xa cười một cái.
"Giống như Châu Viễn, lễ tân của khách sạn kia, đừng thấy người ta là lễ tân, lên giường với người chơi nhiều không đếm xuể đấy."
Tiêu Mộ Vũ nhớ tới lúc bản thân vừa tới, Thẩm Thanh Thu giống như yêu tinh muốn ăn thịt người dọa nạt anh chàng lễ tân tới mất mật, thì ra là vì chuyện này.
"Đã tới lúc này rồi, còn rảnh rỗi an nhàn vậy cơ đấy." Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, có chút khinh bỉ.
"Nhân tính chính là như thế, sớm tối sống trong chết chóc cùng sợ hãi, đa phần đều diễn biến thành hai thái cực. Một là tê dại không cảm xúc, lạnh lùng vô tình, hai là mơ màng như kẻ say, nắm bắt từng giây từng phút phóng túng càn rỡ. Trước khi chết cứ phóng túng, say sưa hưởng thụ, chuyện vui vẻ như thế ai mà không làm."
Đây cũng là lí do tại sao Châu Viễn có thể mượn vẻ ngoài của mình để dan díu với vô số người trong Thiên Võng, cũng là lí do tại sao anh chàng dám có ý định với Thẩm Thanh Thu. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện của người trưởng thành, hơn nữa không chừng ngày nào đó phải chết, kịp thời hưởng thụ cũng không tệ. Chỉ cần nhìn vừa mắt, chỉ có tình dục không bàn tình yêu, rất nhiều người chơi đều nghĩ rất thoáng.
Tiêu Mộ Vũ nghe Thẩm Thanh Thu nói rất bình thản, vô thức hỏi ngược lại một câu: "Cô thì sao, là kiểu nào?"
Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, nụ cười xinh đẹp động lòng người: "Cô cảm thấy thế nào?"
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy đầu óc của bản thân không tỉnh táo, hỏi ra một vấn đề kì quái kiểu này. Thẩm Thanh Thu là kiểu người nào có quan hệ gì với bản thân chứ?
"Được rồi, nếu đã quyết định lập đội, vậy thì đi chuẩn bị thôi." Tiêu Mộ Vũ nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thẩm Thanh Thu không nhanh không chậm đi theo, ra khỏi cửa mới thong thả nói: "Con người đều có nhu cầu sinh lí, thế giới Thiên Võng vô cùng phồn hoa, có rất nhiều thứ thỏa mãn được nhu cầu của bọn họ. Nhưng mà, người như tôi rất kén chọn, tôi không lọt mắt mấy tên đàn ông thối kia, còn phụ nữ, không phải không có ai nhìn trúng tôi, nhưng cũng không có hứng thú, cho nên đại khái tôi là khác loài."
Nói xong cô ấy lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt ấy mang theo hàm ý khác biệt. Lại là vẻ xấu xa quen thuộc, Tiêu Mộ Vũ không hề ghét Thẩm Thanh Thu như thế, nhưng luôn có kích động muốn đánh Thẩm Thanh Thu, thế là cô dùng ánh mắt tương tự đáp lễ Thẩm Thanh Thu, sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi thì không kiêng kị gì, chỉ là kiểu như cô, tôi nuốt không trôi."
++++++++++++++
Chương 40: Lập đội thành công
Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng không tức giận, chỉ xì một tiếng, có chút tiếc nuối nói: "Tôi còn muốn nói, nếu là cô, tôi thật sự sẽ không để tâm, cũng thử hoang đường một phen."
Tiêu Mộ Vũ lại hối hận, không nên nhắc tới chủ đề này với Thẩm Thanh Thu.
"Chuẩn bị đi đâu thế?" Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ trước mặt đang chăm chăm đi về phía trước, cười hỏi.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn cô ấy: "Nếu đã đồng ý lập đội, vậy thì nên đi mua thẻ gắn kết tổ đội, nếu không ngày mai khởi động phó bản thứ ba, không biết chúng ta có còn may mắn được sắp xếp chung với nhau hay không."
Thẩm Thanh Thu cảm thấy Tiêu Mộ Vũ có chút đáng yêu, tuy trong câu chữ của Tiêu Mộ Vũ đang mỉa mai bản thân, nhưng Thẩm Thanh Thu cảm thấy người lạnh lùng này nổi lên chút tâm tư ấy rất đánh động bản thân.
Thế là Tiêu Mộ Vũ phát hiện Thẩm Thanh Thu cứ cười tủm tỉm với mình, giống như người tốt tính không biết tức giận. Đương nhiên từng nhận thức được sự lãnh đạm của người phụ nữ này, cô không cho rằng Thẩm Thanh Thu tốt tính, lúc điên lên sẽ không quan tâm tới bất kì ai.
Thẩm Thanh Thu nhích tới nói: "Không cần phiền phức vậy, tôi rút được một đạo cụ rất hay, vừa vặn có thể gắn kết tổ đội."
Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, trong mắt có chút dò hỏi.
Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu ra, "Tuy tôi không phải người tốt, nhưng cũng không phải người lúc nào cũng nói dối. Lần này chấm điểm cấp S có hai cơ hội rút thưởng, một trong số đó chính là khế ước tổ đội."
Nói xong Thẩm Thanh Thu nhìn xung quanh một cái: "Nơi này không phải nơi để trò chuyện, về khách sạn đi."
Khi về tới khách sạn, Châu Viễn vẫn còn ở quầy lễ tân, chỉ là lần này anh chàng